Mã Sơn cười nói: “Vậy theo như em nói, chẳng phải nhân dân tệ là tốt nhất à?”
“Tiền giấy dễ rách, lưu thông lâu cũng bị thu hồi. Hơn nữa, tiền giấy quá mỏng, muốn nạp khí thì phải có số lượng nhất định. Em kiếm cho anh ba mươi ngàn tiền mặt, dùng dây đỏ xâu lại, treo lên ngực anh, anh có muốn không?”
Mã Sơn tưởng tượng trên lồng ngực treo ba sấp tiền giấy dày cộp, cười mắng nói; “Vãi, còn uy phong hơn đeo dây chuyền vàng ở cổ đấy!”
Buộc xong xâu xu bạc, Lý Dục Thần bảo Mã Sơn lên giường trong phòng nằm nghỉ ngơi.
Sau đó đặt một hòn đá lên trên tủ đầu giường, phía dưới hòn đá cũng có một lá bùa.
Mã Sơn hỏi: “Tiếp theo thì sao?”
Lý Dục Thần nói: “Sau đó anh cứ đợi, nhớ kỹ, có tình huống khẩn cấp, thì ném hòn đá trên tủ đầu giường. Em đi trước đây”.
Nói xong anh liền ra ngoài.
“Ấy, em đi thật hả?”, Mã Sơn hô nói.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân thịch thịch, tiếng bước chân xa dần, rất hiển nhiên, Lý Dục Thần đã đi thật, hơn nữa còn không có ý quay lại.
Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng bên ngoài chói mắt, hoa tươi liễu xanh, ve kêu chim hót.
Trái ngược hoàn toàn với sự tươi mát trong lành bên ngoài, chính là vẻ âm u lạnh lẽo trong phòng.
Mã Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, dường như có người đang hà hơi vào cổ của anh ta.
Anh ta bỗng quay người.
Trong phòng cũng không có ai.
Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.
Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.
Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.
Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.
Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.
Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.
Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.
Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!
Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.
Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.
Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.
Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.
Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.
Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ là không gian xanh nhân tạo, chỉ là rất lâu không có người chăm sóc, đã biến thành nơi bỏ hoang.
Phía sau nữa là hậu sơn.
Núi ở thành phố Hòa không cao, đều là các ngọn đồi nối liền nhau.
Lý Dục Thần nhớ hồi nhỏ, nơi như này ngay cả thỏ cũng không bắt được.
Nhưng nghe nói mấy năm nay môi trường đã tốt hơn nhiều, lại có heo rừng xuất hiện.
Anh tìm một vị trí cao, từ cao nhìn xuống, quan sát toàn diện biệt thự mà mình vừa mua.
Nếu xét từ góc độ phong thủy học, biệt thự này bất luận là vị trí, hay là kết cấu, đều không vấn đề.
Thậm chí có thể nói là phong thủy rất tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!