Thấy người đàn ông trước mắt dần tiến lại gần mình, Tra Minh Huy hoảng sợ đến nỗi như nhìn thấy ma vậy.
"Cậu, cậu đừng lại đây!"
Tra Minh Huy cảnh cáo, thế nhưng giọng nói của anh ta cũng run rẩy như chân anh ta vậy.
"Lại Sa Sa ở đâu?" "Tôi, tôi không biết!"
"Anh còn dám nói không biết thêm lần nào nữa, tôi đánh gãy một chân của anh!"
Lý Dục Thần lại tiến về phía trước một bước, lúc này đã đứng trước mặt Tra Minh Huy.
"Tôi không biết thật mài!", giọng Tra Minh Huy nghe như sắp khóc tới nơi: "Cô ta..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Dục Thần đã thình lình đá vào chân anh ta.
"Rắc rắc!", xương đùi đã gãy. Tra Minh Huy la lên thảm thiết, ngã nhào ra đất.
Tiểu Dương theo sau Lý Dục Thần suốt từ nãy đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Kể từ lúc bước vào đây đến giờ, trong vòng chưa đến nửa tiếng ngắn ngủi, hàng chục nhân viên an ninh cũng như vệ sĩ của nhà họ Tra đã bị đánh gục hoàn toàn, tay vệ sĩ trưởng trông có vẻ rất giỏi giang kia vừa mới bắt đầu đã bị đánh bất tỉnh bằng một cú cách sơn đả ngưu, chẳng biết đã toi mạng hay chưa.
Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dương cũng chẳng tài nào liên tưởng được người phục vụ lau bàn, quét dọn, kiệm lời trong quán cơm với cái người trước mắt mình.
Đây là sát thần chứ có phải là người đâu!
Thảo nào mỗi lần chị Mai gội đầu đều phải gọi Lý Dục Thần đến chứ chẳng bao giờ gọi Tiểu Dương cậu ta cả.
Xưa giờ Tiểu Dương cứ đỉnh ninh do mình không đẹp trai bằng, bây giờ nhìn lại...
Cậu ta quan sát Lý Dục Thần. Chậc, có lẽ vẫn là do không đẹp trai bằng rồi.
Nhìn người ta kìa, đánh nhau thôi mà cũng ngầu lòi như vậy!
Nói đập gấy chân là đập ngay mà không chút do dự. Đó là cậu ấm của nhà họ Tra đấy! Nhà họ Tra của huyện Hải Thành!
Tiểu Dương nghĩ có lẽ Lý Dục Thần đã gây họa lớn rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại thấy hả lòng hả dạ cực kỳ.
Nghĩ đến việc anh làm vậy là để cứu sư phụ và chị Mai, sự cảm động ngập tràn trong lòng Tiểu Dương.
Anh Lý này cũng đáng để kết giao ấy chứ! Đó là suy nghĩ trong lòng Tiểu Dương.
Tra Minh Huy vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất mà hét khản cổ như heo bị cắt tiết vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Kể từ giờ phút này trở đi, anh nói bất kỳ một chữ thừa thãi nào, tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận trên người, tay, chân, mắt, hoặc là hòn bi..."
Tra Minh Huy mấp máy môi, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.
"Có phải anh là người sai khiến Lại Sa Sa đến quán cơm Thân Dân không?”
"Phải, à không, không phải", Tra Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy: "Là Sáu Sẹo! Chính Sáu Sẹo là người đã nghĩ ra kế sách này! Gã ta bảo cậu và bà chủ quán cơm nhỏ kia... dan díu với nhau, thế nên chỉ cần bắt bọn chúng là sẽ tìm được cậu".
"Các anh tìm tôi để làm gì?"
"Vì Lại Sa Sa muốn báo thù cho em trai cô ta?"
"Em trai cô ta?"
"Lại Sĩ Công, cậu đã gặp rồi, hai người đã tranh chấp nhau ở chỗ của chú Minh hôm đó đấy. Ông ta là em trai của Lại Sa Sa, đến từ Nam Dương. Ngay sau ngày hôm đó, không ai tìm thấy ông ta đâu cả, Lại Sa Sa kiểm tra camera theo dõi dưới hầm đậu xe thì nói việc em trai cô ta mất tích có liên quan
đến cậu".
Lý Dục Thần gật đầu, xem như anh đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi.
"Anh phủi sạch tất cả những thứ liên quan đến mình đấy nhỉ?"
"Không không, chuyện này không liên quan gì tới tôi thật mài Tất cả là mưu kế tầm bậy của Sáu Sẹo cả, người muốn tìm cậu là Lại Sa Sal"
"Bọn họ đưa bạn tôi đi đâu rồi?"
Tra Minh Huy lắc đầu: "Tôi không biết".
Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Dục Thần trở nên sắc bén, anh ta hớt ha hớt hải giải thích: "Tôi không biết thật! Huyền Hàng Môn bọn họ có địa bàn riêng của họ!"
"Huyền Hàng Môn..."
Lý Dục Thần nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!