Ông ta và Lý Dục Thần đã sớm có thù, vừa rồi lại ngấm ngầm nhằm vào Lý Dục Thần, nếu ngay cả Chu Lợi Quân đều phải chết, vậy không phải ông ta sẽ càng đáng chết hơn ư?
Nghĩ đến đây, hai chân Thẩm Minh Xuân mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống.
Cũng may là ông ta đang ngồi ở ghế dựa mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Chu Lợi Quân nói: “Tôi sẽ không giết ông”. Chu Lợi Quân như được đại xá, liên tục dập đầu:
“Cám ơn cậu Lý, cám ơn cậu Lý!”
Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ dẫn ông về giao cho anh Thái”.
Nghe đến đó, cả người Chu Lợi Quân mềm nhữn, tê liệt ngã xuống đất.
Lý Dục Thần không hề để ý đến ông ta nữa mà trở về chỗ ngồi của mình.
Anh nghĩ Chu Lợi Quân cũng không dám chạy trốn, huống chỉ bây giờ một đám ông lớn ở đây đều thành đàn em coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ sợ không nịnh bợ anh được, cho nên ai nấy đều nhìn chằm chằm Chu Lợi Quân. Cho dù gã †a có biến thành muỗi cũng không trốn khỏi mắt những người này.
Thẩm Bỉnh Nguyên là chủ nhân nơi này, lúc này cũng trịnh trọng đi tới, nói: “Tôi đại diện nhà họ Thẩm ở thành phố Gô tôn phụng cậu Lý làm vua, sau này nếu cậu Lý có gì muốn sai phái, có thể truyền lời bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực”.
Ông ta vừa dứt lời liền quay đầu trầm giọng nói với Thẩm Minh Xuân: “Minh Xuân, còn chưa cút lại đây nhận lỗi với cậu Lý!”
Thẩm Minh Xuân vừa thở phào một cái, nghĩ rằng sẽ không sao, nhưng nghe Thẩm Bỉnh Nguyên nói vậy, đột nhiên thấy không ổn, cả người mềm nhũn, thậm chí không đứng dậy được.
“Còn không nhanh lên 'Thẩm Bỉnh Nguyên thật sự giận dữ.
Đứa cháu này làm rể nhà họ Lâm, ở gần như thế sẽ dễ dàng tiếp cận với Lý Dục Thần nhất.
Kết quả lại bày ra dáng vẻ kệch cỡm như thế, còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chạy về thành phố Cô, lúc nào cũng nói Lý Dục Thần là sao chổi.
Đúng là muốn chết.
Hoàng Định Bang ở Huy Châu cũng coi như một nhân vật vang danh, nhưng mới chỉ một tia chớp loé lên đã biến mất hút.
Nếu Lý Dục Thần bởi vì Thẩm Minh Xuân mà giận chó đánh mèo nhà họ Thẩm, cả nhà họ Thẩm có ai có thể chống đỡ được? Nói không chừng nhà họ Thẩm còn có tai ương diệt tộc nữa!
'Thẩm Minh Xuân nơm nớp lo sợ, đứng lên khỏi ghế dựa, run rẩy đi đến bên cạnh Thẩm Bỉnh Nguyên.
“Quỳ xuống!", Thẩm Bỉnh Nguyên gầm lên một tiếng.
Thẩm Minh Xuân liền quỳ xuống đất bịch một tiếng.
“Cậu Lý, đứa cháu này của tôi không hiểu chuyện, cậu là người rộng lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với nó. Tôi nhất định sẽ dựa theo tộc quy trừng phạt nó”.
Lý Dục Thần nói: “Không phải ông ta đã tuyên bố đoạn tuyệt lui tới với nhà họ Lâm sao? Tôi và ông ta vốn cũng không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại càng không có liên quan”.
“Cậu Lý, tôi sai rồi!, Thẩm Minh Xuân quỳ trên mặt đất nói: “Những lời trước kia tôi nói đều là rác rưởi cải”
'Thẩm Bỉnh Nguyên đã ở bên cạnh nói: “Cậu Lý, Minh Xuân đã biết sai rồi, hay là để nó quay về nhà họ Lâm đi?”
Lý Dục Thần nói: “Ông ta có trở về nhà họ Lâm hay không không cần hỏi tôi, mà phải nên hỏi vợ của ông ta, để xem người ta có chịu cho ông ta trở về hay không”.
Thẩm Bỉnh Nguyên đá mạnh vào mông Thẩm Minh một cái: “Còn không mau cút đi! Đi giải thích với Thu Phượng, nếu lần này người nhà họ Lâm không tha thứ cho cậu, tôi sẽ xoá tên cậu ra khỏi gia phả nhà họ Thẩm!”
“Vâng vâng vâng, cháu sẽ đi ngay lập tức!” Thẩm Minh Xuân loạng choạng chạy ra ngoài.
Thẩm Bỉnh Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nói cuối cùng cái tên được việc thì không mà làm hỏng thì nhiều này cũng đã đi Ông ta lại đưa mắt nhìn sắc mặt Lý Dục Thần, thấy anh cũng không có gì không vui mới yên lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!