Lý Dục Thần nghe mà khó hiểu.
Tôi đến đưa kiếm cho ông, các ông lại bắt tôi quỳ trước mặt thiên sư hối lỗi, còn muốn lấy sấm sét tấn công tôi. Thì ra tôi không phải đến đưa kiếm, mà là bị coi thường hải!
“Ha ha!", Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Kể Ỉ cả thiên sư ở đây, cũng không dám ăn nói với tôi như vậy!"
“Cưồng đồ ngu dốt!", một đạo sĩ tức giận quát: “Nơi này là phủ Thiên Sư, thiên sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, trừ ma bảo vệ đạo, cả thiên hạ đều tôn kính. Ngoại trừ sứ giả Thiên Đô, tiên nhân Côn Luân, cho dù nguyên thủ một nước, cũng vô cùng tôn kính thiên sư, cậu là cái thá gì, dám ăn nói như vậy!”
“Tôi là đệ tử Thiên Đô, cũng chính là tiên nhân Côn Luân mà ông nói”, Lý Dục Thần hiên ngang đứng ở đó nói.
“Ha ha ha..."
Một đám lão đạo sĩ cùng cười lớn.
“Tà ma ngoại đạo, lại dám tự xưng thượng tiên Thiên Đô! Nhóc con, cậu có biết tạo khẩu nghiệp trước mặt Thiên Sư thì phải chịu trừng phạt không!”
Lý Dục Thần chẳng thèm để ý đám lão đạo sĩ này, đưa tay ra, một thanh kiếm gỗ đào xuất hiện trong tay, trên thân kiếm có kim quang bùa chú thấp thoảng chuyển động.
“Các ông không tin thì thôi, thanh kiếm này, xem ra cũng không cần trả các ông nữa”.
Đám lão đạo sĩ vừa nhìn thấy kiếm gỗ đào, người nào cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Vẻ mặt của người dẫn đầu ở giữa càng biến sắc, nói: “Là kiếm Thiên Sư!”
Những người khác còn đang nghỉ hoặc, nghe ông ta nói vậy, đều chấn kinh không thôi.
Lý Dục Thần quay người định bỏ đi. Nhưng đám lão đạo sĩ đó đột nhiên vút người bay lên, rào rào đáp xuống xung quanh Lý Dục Thần, bao vây anh.
Chỉ có đạo sĩ ở giữa vẫn ngồi yên trên ghế chính giữa.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Làm sao, còn định cướp hả?”
Vị đạo sĩ ở giữa nói: “Cậu lấy thanh kiếm này ở đâu?”
Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy tôi đã nói với đạo trưởng đó rồi, là Lâm Tiêu đưa cho tôi, trước khi chết ông ta nhờ tôi trả lại cho phủ Thiên Sư. Nhưng các ông không tin, vậy tôi cũng chẳng còn cách nào. Cáo từ!”
“Cậu đi nổi không?”
Một đạo sĩ tiến lên một bước, ngăn trước người Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Các ông ngăn được tôi không?”
“Nhóc con, cuồng ngạo!”
Đạo sĩ nổi giận, vung phất trần trong tay, rải ra một tấm lưới, bao trùm Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần khẽ vung kiếm Thiên Sư trong tay, chém đứt cái lưới đó.
Đạo sĩ sượt sượt lùi lại mấy bước, suýt nữa đứng không vững.
Mặt ông ta đỏ bừng, tức giận nhìn Lý Dục Thần, nhưng lại không dám ra tay.
Vị đạo sĩ dẫn đầu tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Cậu lại hiểu Thiên Sư phù, có thể điều khiển được kiếm Thiên Sư?”
Đạo sĩ bên cạnh nói: “Chắc chắn là tên nghiệt chướng Lâm Tiêu đã truyền cho cậu ta. Đồ chó này, làm bại hoại danh tiếng thiên sư, ăn trộm kiếm Thiên Sư, còn truyền đạo pháp thiên sư cho người ngoài! Chúng ta bày ngũ lôi trận, đánh chết tên nhóc này!”
Sắc mặt Lý Dục Thần băng lạnh, nói: “Đám lão đạo sĩ các ông, tôi có lòng tốt đến đưa kiếm, các ông không trọng lễ tiết thì thôi đi, còn động một cái muốn giết, tưởng tôi dễ ức hiếp thật hả? Nơi này rốt cuộc là phủ Thiên Sư hay là phủ Diêm Vương?”
_W đạo sĩ dẫn đầu hơi do dự, hỏi: “Lý Dục Thần, tôi âu Viên Thế Kiệt của nhà họ Viên Tiền Đường, có phải cậu làm hại không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!