Nghiêm Cẩn là cậu bé thông minh, được Lý Dục Thần chỉ điểm liền hiểu ngay, nhìn cây bút trong tay, nói: “Anh rể, em hiểu rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Hiểu thì tốt. Người bình thường không có tội, vì mang ngọc trong người nên phải chịu tội. Cần câu rồng của cậu, là bảo vật hiếm có, giới †u hành có không ít chuyện giết người cướp vật báu. Hơn nữa, cậu gây ra động tĩnh quá lớn. Làm như vậy, khiến tàu thuyền phải đi lại trên sông thế nào? Du khách nhìn thấy, không biết là chuyện gì, quay video lại phát trên mạng, lại gây ra sóng gió”.
“Anh rể, em biết sai rồi”, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai: “Nhưng anh rể à, em vừa ngộ ra được cách sử dụng cần câu rồng trong cuốn sách Tử Lăng, không luyện thế này, em phải luyện thế nào đây?”
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng trong tay Nghiêm Cẩn, quan sát thật kỹ.
Ngắm một lượt khiến anh kinh ngạc.
Cần câu rồng còn cao cấp hơn anh tưởng tượng. Chất liệu của thân trông có vẻ như ngọc trắng, thực chất không phải là ngọc, mà là khớp xương mỏng ép nén lại, nhìn giống đốt tre, tổng cộng năm đốt, độ dài mỗi một đốt không giống nhau.
Lý Dục Thần nghỉ ngờ đây là xương ngón tay của rồng, cũng có nghĩa là được làm từ xương vuốt rồng.
Vì dùng thần thức cảm ứng, trong thân bút phong ấn hồn của một con giao long. Vừa nấy nghe thấy tiếng rồng gầm, chính là long hồn bên trong phát ra khi Nghiêm Cẩn sử dụng cần câu rồng.
Lông trên đầu bút cũng rất đặc biệt, không biết từ chất liệu gì, trong đó có hai sợi khác với những sợi khác, có lẽ là được làm từ râu rồng.
Với pháp lực kích phát, hai sợi râu có thể tự do co duỗi, dài ngắn theo pháp lực.
Lý Dục Thần trả cần câu rồng cho Nghiêm Cẩn, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu chỉ được dùng thứ này viết chữ, bất kể cậu ngộ ra điều gì, cũng không được thử. Đợi khi đủ cảnh giới, thì luyện công pháp trong cuốn sách Tử Lăng”.
Nghiêm Cẩn còn muốn hỏi, như thế nào mới tính là đủ cảnh giới, nhưng lúc này điện thoại của Lý Dục Thần đổ chuông.
Lý Dục Thần nhận điện, dần cau mày, nghe mấy câu liền tắt máy, nói: “Cậu về nhà trước, nói với Lâm Vân, ở lại thành phố Mai trước, đợi tin của tôi”.
Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, bay thẳng đến thành phố Hoà.
Lý Dục Thần chạy về thành phố Hoà, trực tiếp đáp xuống sơn trang Bắc Khê.
Lúc này, Lâm Thu Thanh cũng vừa nhận được tin chạy về.
Trong hoa viên sơn trang đây những người bị thương nằm khắp đất, đều là người do một tay Lâm Thiền Minh huấn luyện, cũng là những người trung thành với nhà họ. Lâm ở lại sau khi trải qua đại nạn.
Bây giờ những người này đều bị thương, có những người thương nghiêm trọng, nửa bên đầu bị vỡ, đã không thể sống được nữa.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Sao lại thế này!", Lâm Thu Thanh đau lòng.
Lý Dục Thần đi mấy bước đến bên cạnh Lâm Thiền Minh dưới đất, không cho giải thích, truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể Lâm Thiền Minh.
Nhưng theo thần thức thấy, ngũ tạng của Lâm Thiền Minh bị vỡ, kinh mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu nổi.
Tuy không qua lại nhiều với Lâm Thiền Minh, nhưng cả nhà họ Lâm, ngoại trừ ông cụ Lâm Thượng Nghĩa, Lâm Thiền Minh là người khiến Lý Dục Thần kính trọng nhất, cũng cảm thấy thân thiết nhất.
Anh biết rõ hai người Lâm Thiền Minh và Lâm Thượng Nghĩa thân như anh em, bây giờ Lâm Thiền Minh chết, ông cụ còn không biết đau lòng đến mức nào.
Vẻ mặt Lý Dục Thần lạnh như sương giá, sượt một cái đứng bật lên, lớn tiếng nói: “Là ai làm?”
Mấy vệ sĩ báo cáo với Lý Dục Thần và Lâm Thu Thanh tất cả quá trình sự việc.
“Thiên sư lệnh?”
Lý Dục Thần nhìn thi thể của Lâm Thiền Minh, và những người bị thương nằm khắp đất, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Đám đạo sĩ này, tin lời của Viên Thọ Sơn, không những bố trí ngũ lôi trận đối phó anh ở phủ Thiên Sư, còn truyền ra thiên sư lệnh, phái người đến thành phố Hoà bắt anh.
Bắt anh thì cũng thôi đi, còn có thể nói là hiểu lầm, nhưng trên dưới nhà họ Lâm, thương vong nhiều người như vậy, còn đưa ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đi làm con tin.
Đây là cách làm việc của phủ Thiên Sư Chính Nhất ư?
Đây là hành vi chính đạo ư?
Trong lòng Lý Dục Thần lạnh như băng, bỗng nghĩ đến một khả năng.
Nhà họ Lý thủ đô, liệu có phải cũng bị diệt môn như: vậy không?
Vì mẹ mình Cung Lăng Yên là thánh nữ ma giáo, tuy chủ động loại trừ ma tâm, bỏ đi ma công, nhưng vẫn không được thông cảm, nên mới có án thảm nhà họ Lý diệt môn trong một đêm?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Dục Thần như dao cắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!