“Làm sao có thể?”
Khuôn mặt Âm Vô Cực lộ ra vẻ kinh sợ.
Tia sét giăng đầy bầu trời như này, đã vượt qua uy lực của lôi kiếp bình thường.
Rõ ràng đối phương không cường mạnh, tại sao. trong tay lại có thần khi như vậy?
Làm sao cậu ta có thể nắm giữ sức mạnh khủng bố như vậy?
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Đối diện với dòng điện ngập trời, luồng uy áp đáng sợ vô cùng cường mạnh đó, Âm Vô Cực sợ thực sự.
Tám trăm năm nay, đây là lần thứ hai lão ta cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên, là khi lão ta từ khe nứt không gian chui vào bí cảnh, nhìn thấy thứ đó.
Âm Vô Cực muốn bỏ chạy, nhưng áp lực vô cùng vô tận đến từ trời đất khiến lão ta không nhúc nhích nổi.
Cơ thể của lão ta bị sức mạnh cường mạnh vô hình giam giữ.
Tia sét trên không trung bắt đầu giáng xuống, rơi lên mũi rìu của Lý Dục Thần. 'Từng đường từng đường liên tiếp, khi tất cả tia sét giáng xuống, dường như cả bầu trời sập xuống, thu nhỏ thành một điểm, một cái rìu.
'Từ mặt đất nhìn lên, là một người cầm một cái rìu, cái rìu phát ra hào quang, nâng đỡ cả bầu trời.
Âm Vô Cực tuyệt vọng nhìn người đàn ông cầm cái rìu sấm sét đứng giữa chớp điện đó.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Đây là câu hỏi cuối cùng lão ta hỏi ra, cũng là câu nói cuối cùng lão ta để lại trên thế gian này.
Tiếc là lão ta mãi mãi không biết câu trả lời.
"Trên chiếc rìu sấm sét bắn ra một đường sét thô to, đánh thẳng vào Âm Vô Cực.
Hào quang chói mắt này khiến tất cả mọi thứ giữa trời đất mất đi ánh sáng, ngay cả mặt trời trên trời cũng ảm đạm tối tăm.
Sau đó, là một tiếng sét đánh vang lên.
Âm Vô Cực biến mất như một hạt bụi trong hào quang chói mắt.
Sét đánh xuống mặt đất.
Hào quang nứt ra, cả thế giới chỉ còn lại một mảng ánh sáng trắng.
Mọi người đứng trong ánh sáng, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn rung.
Từ lúc tia sét giáng xuống, ánh sáng trắng nổ nứt, thực ra chỉ trong chớp mắt.
Nhưng năng lượng khủng bố trong chớp mắt đó khiến người ta tưởng thế giới sẽ bị hủy diệt.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Hồng Yên tưởng tượng, giả dụ như cậu Lý thực sự là kẻ xấu như ban đầu cô ta nghĩ, hoặc là giả dụ như người nắm giữ năng lượng khủng bố đó là Âm Vô Cực...
Cô ta sợ giật mình bởi chính suy nghĩ này của mình, mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ánh sáng trắng biến mất, đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng, rơi vào trong tối tăm.
Không nhìn thấy gì hết.
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân vẫn đang chấn rung.
Dường như sức mạnh của sét đánh vừa nãy giáng sâu xuống đất, gọi thức tỉnh năng lượng ngủ sâu trong lòng đất.
Chỉ có Lam Điền, cô bé không cần thích ứng, linh giác bẩm sinh khiến cô bé đi lại tự do giữa bóng tối và ánh sáng.
Cô bé nhìn thấy chỗ mà lão tổ Âm Sơn bị sét đánh trúng vừa nãy, không gian nứt ra một đường.
Đó là một đường khe nứt dài hẹp, u tối, thâm sâu.
Đại địa chấn rung, một số thứ màu trắng từ khe nứt chui ra.
Sau đó, cô bé nghe thấy Lý Dục Thần hét lớn: “Nghiêm Cẩn!", đưa cần câu rồng cho tôi!”
Trong tay Nghiêm Cẩn cầm cần câu rồng, nhìn xung quanh khó hiểu: “Anh rể! Em ở đây! Em không nhìn thấy!”
Tuy cậu ta có thể phân biệt phương hướng qua âm thanh, nhưng khoảng cách xa như vậy, cậu ta không thể ném cần câu rồng qua, còn thần thức cũng giống như thị lực, năng lượng vừa nãy đánh trúng nhất thời không thể hồi phục, muốn ném cần câu rồng qua, dùng thuật pháp. điều khiển vật ném xa một chút cũng không làm được.
Lam Điền đột nhiên tiến lên, tóm lấy cây bút trong tay Nghiêm Cẩn, rồi chạy về phía Lý Dục Thần.
“Chú ơi, thứ chú cần đây!", cô bé hét.
Nhưng đường núi ghập ghềnh không dễ đi, đặc biệt là đối với một cô bé.
Cô bé suýt ngã. Đầu gối đập mạnh lên hòn đá. Cô bé cắn răng, đứng lên, tiếp tục chạy.
Khe nét u tối, rạch ngang trong hư không đó giống như con đường thông đến địa ngục.
Những thứ màu trắng dập dờn bay ra từ bên trong tỏa ra mùi chết chóc.
Sau đó, cô bé nghe thấy một tiếng gâm trầm bức.
Không gian xung quanh xuất hiện một số thứ kỳ lạ, đường sườn núi phía xa lại đang lay động, lên lên xuống xuống, giống như làn sóng.
Cuối cùng cô bé nhìn rõ, đó không phải là sườn núi, đó là thân thể của một con rồng khổng lồ, uốn lượn quanh co trong đầm hoang rộng lớn, vừa hay lấy họ làm trung tâm, nói cách khác lấy đường khe nứt hư không đó làm trung tâm, lượn một vòng lớn.
Mỗi một ngọn núi đều là lưng của nó nhô lên, hoặc là vây rồng trên lưng nhô lên.
Thân thể nó lúc ẩn lúc hiện, lúc thì trong hiện thực, lúc thì trong hư không.
'Thứ màu trắng bay ra từ trong khe nứt vừa nấy là râu rồng của nó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!