Lý Dục Thần nhớ đến cảnh tượng hồi nhỏ, vào mùa đông tuyết rơi bay đó, ông nội chết trong lòng mình.
Vào ngày đó, anh đã trưởng thành.
Mỗi một đứa trẻ đều phải trưởng thành, nhưng anh không hy vọng Lam Điền trưởng thành vì chuyện như này, giống anh năm đó.
Ký ức này sẽ theo cô bé cả đời, không thể xóa nhòa.
Ngọn lửa cháy trên đại địa đầm hoang.
Lam Điền nhìn thấy ông nội vẫy tay, cười với cô bé từ trong ánh lửa, sau đó cùng với ngọn lửa sáng rõ, bay lên bầu trời, ở đó là thiên đường tuyệt đẹp.
“Đi thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Vâng ạ”, Lam Điền khẽ gật đầu.
Lý Dục Thần ngự kiếm bay lên. Lần này, anh dùng kiếm Huyền Minh, cho nên không có kim quang chói mắt, mà là một ánh sáng đen không nổi bật, dường như một làn khói xanh, không hề bắt mắt.
Trong không trung, họ nhìn thấy khe nứt nhìn mà kinh hãi đó, kéo dài mãi về hướng đông, phải đến ngàn dặm.
Một đường kiếm chém ba ngàn dặm!
Uy lực như vậy, không phải điều mà anh có thể làm được.
Nhưng anh biết, Huyền Minh trong tay, sẽ có một ngày, anh có thể làm được.
Chỉ là khi cúi nhìn khe nứt đó, trong lòng anh thấp thoáng hiện lên sự lo lắng và sợ hãi với điệu nhảy thiên ma.
Bách Hoa Đường của trấn Lâm Hoang đã thay thế cửa hàng thuốc Bạch Vân, cô Tạ của Bách Hoa Đường cũng thay thế Diệp đại phu, trở thành thần y mới của trấn.
Chỉ là cô Tạ này không phải là một người, là mà một nhóm người.
Lại vì nhóm người này ai ai cũng đẹp như hoa, người trên trấn đều thích ngắm, không có chuyện gì cũng chạy đến Bách Hoa Đường, không có bệnh cũng phải tìm ra bệnh, nên Bách Hoa Đường rất náo nhiệt.
Khi Lý Dục Thần dắt tay Lam Điền xuất hiện ở cửa Bách Hoa Đường, Tạ Hồng Lăng vừa từ trong cửa đi ra kinh hãi đến mức đánh đổ giỏ thuốc trong tay.
Sau đó cô ta vui mừng điên cuồng xông lên, ôm Lam Điền thật chặt không ngừng hôn hít, vừa hôn vừa hét: “Sư tỷ, tỷ mau ra đây xem ai quay về này!"
Tạ Hồng Yên mặc áo đỏ đi ra, đứng ở cửa ngẩn người, cũng kích động.
Lý Dục Thần nhìn Lam Điền bị Tạ Hồng Lăng vừa ôm chặt vừa hôn hít, rồi lại nhìn Tạ Hồng Yên đang xông đến, sợ đến vội vàng lùi lại...
Đến Bách Hoa Đường, Lam Điền mới biết thì ra ông nội nói thật, có lúc trong núi một ngày, thì bằng mấy ngày bên ngoài.
Cô bé cảm thấy cô bé và Lý Dục Thần ở trong núi tổng cộng cũng chỉ ba bốn ngày, nhưng các chị ở Bách Hoa Đường lại nói với cô bé, họ đã ở trong đầm hoang hơn một tháng rồi.
Tất cả mọi người đều nghĩ họ đã chết.
Lý Dục Thần cũng mới biết, mấy người Mã Sơn và chị Mai cũng từng đến đây, mang theo thiết bị dò tìm, Tìm anh một tháng trên núi mới về.
Họ chắc chắn lo muốn chết.
Chắc chắn thành phố Hoà cũng rất hỗn loạn.
Lý Dục Thần quyết định về ngay lập tức.
'Tạ bà bà đưa cho anh bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhặt được trong đầm hoang, áy náy nói: “Tôi chỉ tìm được bấy nhiêu thôi, có lẽ còn có một cây phải không, thực sự không tìm được”.
Cây châm đó ở ngay trên người Lý Dục Thần.
Nghĩ lại, dường như đã có sự sắp đặt âm thầm.
Châm ngũ hành là của Hồ Sư Ước tặng anh, Hồ Sư Ước tặng anh châm ngũ hành, là vì anh dạy Âm Dương Thập Tam Châm đã thất truyền của nhà họ Hồ cho họ. Anh truyền châm pháp nhà họ Hồ, ngoại trừ vì có quan hệ với Hồ Lệnh Sơn, lão tổ nhà họ Hồ, chủ yếu còn là vì phát hiện thi thể của Hồ Vân Thiên ở Ngô Đồng Cư, vì vậy mà kết duyên. Còn châm ngũ hành, vừa hay lại là châm mà Hồ Vân Thiên từng sử dụng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!