Lý Dục Thần kinh ngạc, nhớ đến quan chủ Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan, cũng đột nhiên bế quan, đến nay chưa ra, còn để lại một bài thơ.
“Thiên sư có biết tại sao ông ấy bế quan không? Trước khi bế quan đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tích Khôn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên ông ấy bế quan. Còn về trước khi bế quan, đúng là đã xảy ra một vài chuyện. Ví dụ như Hồ Vân Thiên này, theo tôi được biết, ông ta vốn là gia chủ của nhà họ Hồ ở Tiền Đường, sau này từ bỏ gia tộc, lên phía Bắc chữa bệnh cho ma đầu, bị người trong chính đạo vùi dập. Vân Phổ thúc có giao tình cũ với ông ta, nói là muốn khuyên ngăn ông ta. Sau khi rời núi mấy tháng, quay về thì bế quan. Từ đó về sau, tôi cũng không nghe tin tức về Hồ Vân Thiên nữa”.
“Ồ đúng rồi”, Trương Tích Khôn bổ sung nói: “Hình như còn có người cùng Vân Phổ thúc bế quan, như Vương Sùng Tiên chân nhân của Bạch Vân Quan, Lục Vân Long chân nhân của Võ Đang, Lâm Thiết Phong chân nhân của phái Thần Tiêu, và Tố Vân tiên cô của Nga Mi”.
“Nhiều người vậy ư?”
Lý Dục Thần ngửa mặt nhìn trời, xem ra chuyện này liên quan rất rộng!
“Trương Thiên Sư, nếu Vân Phổ thiên sư xuất quan, phiền ông nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi muốn thăm ông ấy”.
Lý Dục Thần biết không thể có được thêm thông tin gì từ Trương Tích Khôn, cũng chỉ đành đợi mấy người đó xuất quan. Bây giờ xem ra hy vọng duy nhất vẫn là bài thơ của Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan để lại, chỉ cần giải được bài thơ đó, thì ông ta sẽ xuất quan.
Bạch Vân Quan ở ngay thủ đô, những điều Vương Sùng Tiên biết, có lẽ còn nhiều hơn những người khác.
Xem ra phải về nghiên cứu kỹ bài thơ đó.
Hỏi xong chuyện riêng, Lý Dục Thần nói ra chuyện Thái Dương Thánh Giáo liên hiệp giáo phái nước ngoài muốn gây bất lợi với Hoa Hạ, và mời Trương Tích Khôn phát thiên sư lệnh, để đạo môn thiên hạ cảnh giác.
Trương Tích Khôn nghe nghe thấy Kim Tam Mộc đã đích thân đưa người ra nước ngoài, bèn nói: “Kim đạo trưởng đã đi, Long Hổ Sơn tôi lại làm sao có thể tụt phía sau. Đình Thọ, ông lập tức đưa người đến Los Angeles chỉ viện cho Trung Phù Quan. Hoa Hạ lừng lẫy, làm sao có thể để người của tông đạo nước ngoài sỉ nhục!”
Trần Thọ Đình đồng ý một tiếng, bèn đi chuẩn bị.
Từ biệt Trương thiên sư, Lý Dục Thần vẫn không lập tức đến nhà họ Lâm, mà đi gặp Lang Dụ Văn.
Khi Lang Dụ Văn nhìn thấy Lý Dục Thần liền ngẩn người hai giây, sau đó phá lên cười lớn ha ha.
Lý Dục Thần hỏi tại sao anh ta lại cười.
Lang Dụ Văn nói: “Tôi biết ngay cậu không chết mà”.
Lý Dục Thần cũng bật cười.
Không biết tại sao, đây cũng là cảm giác đầu tiên của anh.
Khi mọi người tìm kiếm gần một tháng trong đầm hoang không có kết quả, ngay cả Mã Sơn cũng nghĩ anh đã chết, sợ rằng cũng không ai tin anh còn sống.
Ngoại trừ Lang Dụ Văn.
Chính vì Lý Dục Thần có cảm giác như vậy, mới đến gặp Lang Dụ Văn trước.
Anh cần biết, trong một tháng anh không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, tình hình hiện tại thế nào?
Về năng lực phán đoán tình thế, anh tin Lang Dụ Văn rất mạnh, hơn Lâm Thu Thanh nhiều.
Lang Dụ Văn cũng thực sự không phụ sự tín nhiệm của Lý Dục Thần.
Trong hơn một tháng nay, anh ta không những không từ bỏ, mà còn thận trọng cùng thuộc hạ của anh †a, chỉ huy từng trận chiến dịch thương mại đánh giáp lá cà với nhà họ Viên.
Nếu không phải là sự kiên trì và lòng tin của anh ta, không cần nhà họ Viên cuối cùng lấy ra đao chém, nhà họ Lâm đã sập rồi.
“Thông tin cậu đã chết khiến nhà họ Viên nghi thần nghỉ quỷ nửa tháng, nếu không có nửa tháng đó nghi ngờ đó, nếu từ ngày đầu tiên cậu mất tích họ đã phát động tấn công, tôi cũng không cố trụ được đến bây giờ”, Lang Dụ Văn cười nói.
Lý Dục Thần biết, phía sau giọng điệu bình thản nhẹ tênh của Lang Dụ Văn, là bao nhiêu ngày mưa máu gió tanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!