Lý Dục Thần không theo Mã Sơn về nhà.
Đề nghị của Lang Dụ Văn rất đúng, anh đã mất tích hơn một tháng, thêm hơn mười ngày cũng không sao.
Ban đầu Mã Sơn khó mà chấp nhận, nhưng anh ta tin tưởng Lý Dục Thần, chắc chắn có lý của anh.
Lý Dục Thần lo lắng nhất cho Đinh Hương, Mã Sơn nói với anh, không cần lo lăng, vì anh ta không nói với Đỉnh Hương tin anh đã chết.
Đương nhiên, nhưng tin tức vẫn truyền đến tai Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Lúc Đỉnh Hương gọi điện về, trong lòng Mã Sơn vừa khó chịu vừa sốt ruột, không biết có nên nói với cô ấy sự thực không.
Nhưng anh ta không ngờ Đỉnh Hương lại chủ động an ủi anh ta.
“Anh Mã Sơn, anh phải tin, anh Dục Thần sẽ không chết. Có lẽ anh ấy chỉ có chút chuyện, qua thời gian nữa sẽ quay về! Anh ấy chia xa chúng ta mười ba năm, chúng ta cũng từng nghĩ anh ấy đã chết, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn quay về, hơn nữa còn trở nên lợi hại như vậy. Tại sao bây giờ không tin anh ấy thêm một lần chứ?”
Mã Sơn vô cùng hổ thẹn, mình còn không lạc quan và kiên định bằng cô em gái Đinh Hương này.
Nhưng Đinh Hương nói với anh ta, là Lâm Mộng Đình nói với cô ấy như vậy.
Lúc vừa nghe được tin, Đinh Hương khóc giàn dụa nước mắt, nhưng Lâm Mộng Đình đã nói với cô ấy những lời như vậy, Đinh Hương liền nghĩ thông suốt.
Mã Sơn tự chế nhạo cười nói: “Em xem anh, đàn ông như này, còn không bằng hai cô gái!”
Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Mộng Đình và Định Hương lại kiên cường như vậy, trong lòng tin tưởng anh như vậy, nhất thời cũng rất cảm khái.
“Chỉ là không biết Đinh Hương và Mộng Đình có bị người khác ức hiếp không?”
Mã Sơn cười nói: “Việc này em không cần lo lắng, với bản lĩnh hiện tại của họ, chỉ có đi ức hiếp người khác, người bình thường không ức hiếp nổi họ”.
Lý Dục Thần cũng phải mỉm cười.
Nghĩ cũng đúng, họ nhập môn tu hành cũng hơn hai tháng rồi, một người có cơ thể ngũ âm, một người vì bị Lâm Thiếu Bình hạ độc mà trong họa được phúc đả thông kinh mạch, lại thêm công pháp mà anh truyền thụ dựa theo đặc điểm riêng của họ, với tư chất của họ, hơn hai tháng đúng là có thể luyện ra chút bản lĩnh.
Mã Sơn lại nói: “ở trường chẳng phải có cậu Từ đó mà, có anh ta ở đó, cũng không ai dám ức hiếp họ”.
“Từ Hiểu Bắc hả?”, Lý Dục Thần nghĩ đến Từ Thông: “Em đang muốn tìm bố của anh ta làm chút việc, chỉ là không biết lần này, họ có vượt qua được khảo nghiệm không”.
Lý Dục Thần không được tính là người nổi tiếng, cho nên cái chết của anh, chỉ truyền đi trong phạm vi cực nhỏ của trường đại học Nam Giang.
Những người này, đều là tân sinh viên tham gia tiệc chào đón tân sinh viên của Từ Hiểu Bắc lần trước.
Đinh Hương và Lâm Mộng Đình không tin Lý Dục Thần đã chết, nhưng bên ngoài truyền tin tức đi rất rầm rộ, lại khiến họ không thể không tin.
Có người bắt đầu khua môi múa mép trước mặt Từ Hiểu Bắc.
“Cậu Từ, cậu là rồng mạnh vượt sông, bị tên họ Lý đè đầu, tôi sớm tức không chịu nổi rồi!”
“Tân họ Lý đó chết rồi, đúng là ông trời có mắt, giúp cậu Từ báo thù”.
“Cậu Từ, sau này thế hệ trẻ Nam Giang, cậu là vua rồi”.
“Con bé Lâm Mộng Đình tưởng mình có chút nhan
sắc, cũng chẳng thèm nhìn thẳng chúng ta một cái, tôi ngứa mắt lắm rồi. Bây giờ tên họ Lý đó đã chết, nhà họ Lâm cũng sắp xong đời, xem cô ta còn có chỗ dựa gì? Cậu Từ, cậu lên tiếng, tôi sẽ đi bắt cô ta lại, dâng cho cậu Từt”
“Cậu Từ, cục diện Nam Giang sắp thay đổi rồi, nhà họ Từ các cậu không tham gia sao? Cậu có thể đề nghị với ông Từ, lúc này giết đến, là thời cơ tốt”.
Những lời như này, hàng ngày không biết Từ Hiểu Bắc phải nghe bao nhiêu lần.
Từ Hiểu Bắc lại không để tâm, cái gọi là người đi trà lạnh, Lý Dục Thần đã chết, những người này trở mặt cũng là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!