Quả nhiên, sắc mặt Cố Ngôn Châu biến đổi, nói: "Phu nhân nói rất đúng, tôi lớn tuổi, mắt mờ rồi, quả là nên về nhà dưỡng lão, hưởng phúc".
Trần Định Bang khiếp sợ: "Ông Cố, ông hà tất phải như vậy?”
Cố Ngôn Châu khoát tay ngăn cản: "Lão gia, mấy năm nay được ông chứa chấp, Cố mỗ vô cùng cảm kích. Không có bữa tiệc nào là không tàn, thật ra tôi phải đi từ sớm hơn. Tôi đã rời khỏi Tân Môn mấy chục năm, cũng nên về nhìn xem".
Trần Định Bang yên lặng, rốt cục thở dài đáp: "Lá rụng về cội, cũng tốt, cũng tốt!"
Cố Ngôn Châu đi.
Tông Sư Hoàng Tổ Hùng của nhà họ Hoàng vẫn chưa tới.
Trên người Trần Chí Hổ càng ngày càng đau.
Phan Phượng Anh vô cùng sốt ruột, bà ta cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, cởi chuông phải cần người buộc chuông, nên quyết định tự mình đi tìm Lý Dục Thần. Không phải là tiền thôi sao! Không có gì là một trăm triệu không giải quyết được, nếu có vậy lại thêm một trăm triệu!
Khu nhà La Bội Dao đang ở là một khu phố cũ, tại khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.
Từ lâu Phan Phượng Anh đã biết La Bội Dao ở chỗ này. Mỗi lần ngồi xe sang đi ngang qua cổng khu nhà, bà ta liền sẽ nghĩ đến người phụ nữ khiến bà ta như hóc xương cá kia. Nhưng không lần nào bà ta bước xuống xe, lại càng không đi vào trong khu nhà này đi xem xét. Bước vào khu nhà ở cấp thấp như vậy, đối với người có thân phận như bà ta chính là một loại sỉ nhục.
Hôm nay là lần đầu tiên bà ta chân chính bước vào. cổng lớn khu nhà này.
Khu nhà đi vào không cần đăng ký, ở cổng có một ông bảo vệ lười biếng ngồi đó. Nơi cửa ra vào, có mấy. con chó bẩn bẩn đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đó có một con còn ngồi xổm trên mặt đất phân, nhìn ngang nhìn dọc, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.
Hai người phụ nữ đang ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm ngay bên cạnh, cách đó không xa, trên một vùng đất trống nhỏ hẹp, một đám bác gái múa quảng trường đang làm nóng người. Một ông lão khiêng cháu trai trên vai chậm rì rì đi qua, miệng cháu trai thổi ra một chuỗi bọt xà phòng bay loạn trong gió.
Một con mèo ngồi xổm trên nóc một chiếc xe cũ tích đây bụi bặm không dừng tại chỗ đỗ xe, nó cảnh giác nhìn xung quanh, lại coi như không thấy chú chuột bò qua cạnh bánh xe.
Phan Phượng Anh không tự chủ được nhăn lại mũi, bà ta khó có thể tưởng tượng người ta sống trong khu nhà này như thế nào. Trong cái nhìn của bà ta, sốn một giây tại nơi dơ dáy bẩn thỉu này cũng là chịu
Dựa theo bảng số phòng, bà ta tìm được nơi cần đến. Không có thang máy, hành lang vô cùng âm u, tản ra mùi nấm mốc. Cửa thang lầu hết sức chật hẹp, mỗi một tầng đều có ba gia đình.
Phan Phượng Anh dùng khăn tay bịt mũi, ra hiệu bảo tiêu đi gõ cửa.
"Các người tìm ai?", một người phụ nữ trung niên ấm áp hòa nhã đứng trong cửa, nhìn người xa lạ ngoài cửa hỏi.
"Bà chính là La Bội Dao à?", Phan Phượng Anh vẫn dùng khăn tay che miệng mũi: "Chúng ta chưa từng gặp. mặt, nhưng lại quen nhau mấy chục năm. Vài chục năm nay, tên của bà như gai đâm vào trong lòng tôi, nhổ cũng không nhổ được. Tôi nghĩ bà cũng giống vậy, đúng không?"
La Bội Dao lập tức biết người phụ nữ trước mặt là ai. Bà ta rất giật mình, không rõ người phụ nữ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Bà là Phan Phượng Anh?"
"Bà cũng có thể gọi tôi là Trân phu nhân", Phan Phượng Anh cười, dùng tư thái của người thắng nhìn xuống La Bội Dao: "Sao hả, không mời tôi đi vào ngồi một chút?"
La Bội Dao do dự, rốt cục vẫn mở cửa.
Lúc bọn họ đi vào, Trần Văn Học đang ngồi trên ghế sô pha uống trà nói chuyện phiếm với Lý Dục Thần. Nãy ăn cơm tối, hai người uống một chút rượu, giờ đang ngà ngà say.
Vừa thấy Phan Phượng Anh, Trân Văn Học lập tức liền tỉnh rượu.
Anh ta lén lút giơ ngón tay cái lên với Lý Dục Thần. Bởi vì Lý Dục Thần từng nói, nhà họ Trần nhất định sẽ phái người tới, hơn nữa rất có thể Phan Phượng Anh sẽ đến đầu tiên.
La Bội Dao không thích Phan Phượng Anh, nhưng theo lễ phép, La Bội Dao vẫn mời Phan Phượng Anh ngồi xuống, pha trà cho bà ta.
Nhưng Phan Phượng Anh không hề ngồi, căn nhà này thực sự quá đơn sơ, bà ta sợ ngồi xuống xong sẽ bay mất khí chất giàu sang của mình.
"Tôi còn tưởng rằng Định Bang sẽ thương yêu tình nhân cũ của ông ta cỡ nào, sao bà có thể ở lại một nơi như thế này chứ?", Phan Phượng Anh đánh giá gian phòng, trong miệng chậc chậc: "Thật sự là quá đáng thương, ngay cả tôi cũng không nhìn nổi, dù có không cho bà bước vào cửa nhà họ Trần thì ít nhất cũng nên sắp xếp cho bà một căn biệt thự để ở chứ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!