“Con quen biết cậu ta ư?”, Lưu Vinh Thành hơi vui mừng bất ngờ nhìn con gái.
“Vâng”, Lưu Hiểu Tinh gật đầu, nhưng khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng: “Rõ ràng anh ta là nhân viên, con cho Ninh Tử đi phế anh ta, sao anh ta lại là cậu Lý?”
“Cái gì?”, Lưu Vinh Thành kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là thế nào?”
Lưu Hiểu Tinh kể lại cảnh xảy ra trên bờ hồ vừa nấy.
Sắc mặt của Lưu Vinh Thành trở nên còn khó coi hơn cả gan heo.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội hôm nay, nịnh bợ kết giao với thế gia thủ đô thần bí này, đâu có ngờ rằng, con gái của mình đã đắc tội với cậu Lý này, Hơn nữa còn là đắc cái tội không thể nào tha thứ.
Cho vệ sĩ đi phế người ta, bất kể có thành công hay không, ai có thể tha thứ được chứ? Sau việc này, không đến tính sổ với cô ta thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Lưu Vinh Thành đã rất muốn chuồn về rồi.
Nhưng ở đây là sân khấu trên nước, nếu không có thuyền, chỉ có thể rời đi từ cây cầu nổi phía sau. Bây giờ ở đó có lẽ đều là người của nhà họ Lý rồi?
Lưu Vinh Thành nghĩ như vậy, trên trán toát mồ hôi lấm tấm.
Đỉnh Hương khoác cánh tay Lý Dục Thần, từ bên phòng nghỉ ngơi trên nước, bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cậu. Lý.
Cũng có người nhận ra Lý Dục Thần. “Anh ta chẳng phải là Lý Dục Thần sao?”
“Lý Dục Thần là ai? Anh quen biết cậu Lý hả?”
“Anh ta chính là chồng chưa cưới của Lâm Mộng Đình! Lần trước trên tiệc đón sinh viên mới của đại học Nam Giang, tôi từng gặp anh ta”.
“Hả? Không thể nào chứ? Vậy chẳng phải là... nữ chính của hôm nay là Lâm Mộng Đình ư?”
“Có vẻ đúng là như vậy, nhưng chẳng phải có tin đồn Lý Dục Thần đã chết rồi sao? Sao đột nhiên biến thành cậu Lý thủ đô?”
“Làm sao Lý Dục Thần có thể là cậu chủ của nhà họ Lý? Chẳng lẽ các người không biết, trước đây anh ta là kẻ nhặt phế liệu àI”
“Làm sao có thể? Trước đây nhà họ Lâm cũng là đệ nhất hào môn của thành phố Hòa, sao lại hứa gả con gái cho một tên nhặt phế liệu?”
“Con rể ở rể mà! Có gì mà kỳ lạ, có lế bát tự của anh ta hợp với nhà họ Lâm, có thể duy trì gia vận của nhà họ Lâm”.
“Được rồi đấy, nhà họ Lâm đâu có gia vận? Sắp phá sản tồi!
“He, lần này có kịch hay xem rồi, gia chủ của nhà họ Viên cũng ngồi ở đây đấy!”
“Đúng thế, nếu nhà họ Lâm là nhà gái, làm sao họ dám phát thiệp mời cho nhà họ Viên?”
Đương nhiên những lời bàn luận này cũng truyền đến tai của Lưu Vinh Thành.
Lưu Vinh Thành lặng lẽ thở nhẹ nhõm một cái, nhưng vẫn chưa nắm chắc.
Ông ta quay đầu nhìn sang Viên Thọ Sơn, nhưng nhìn thấy Viên Thọ Sơn sầm mặt, là biết những gì mà mọi người đều là thật.
Đương nhiên Viên Thọ Sơn đã nhận ra Lý Dục Thần.
Trong lòng ông ta vô cùng chấn kinh. Không hiểu tại sao lại như vậy?
Cậu Lý ở thủ đô?
Chẳng lẽ Lý Dục Thần là con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô?
Viên Thọ Sơn không nông cạn như đám thanh niên, ông ta nảy lên ý nghĩ, suy nghĩ Lý Dục Thần và nhà họ Lâm làm như vậy có mục đích gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, chính là họ muốn đẩy Lý Dục Thần ra với thân phận con cháu đời sau nhà họ Lý ở thủ đô, lôi kéo thế gia hào môn của Nam Giang.
Nhưng tại sao họ muốn mời người của nhà họ Viên chứ? Viên Thọ Sơn không hiểu nổi.
Theo lý, nếu nhà họ Viên không đến, chẳng phải họ sẽ càng dễ dàng thực hiện mục đích của họ sao?
Dùng một lễ đính hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, với một cách khiến người ta chấn hãi để cho Lý Dục Thần xuất hiện, khiến mọi người tin anh thực sự là hào môn thủ đô, nói không chừng, thực sự có thể khiến nhiều người thay đổi thái độ, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, ít nhất sẽ giữ thế trung lập trong cuộc chiến Viên Lâm.
Con tin tức Lý Dục Thần đã chết là do nhà họ Lâm tung hỏa mù, mục đích là để nhà họ Viên buông lỏng cảnh giác.
Hừ, nhất định là chủ ý của lão chó già Lâm Thượng Nghĩa nghĩ ra! Viên Thọ Sơn nhận định.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ thầm, để xem các người có thể giở trỏ quỷ gì!
Lý Dục Thần từ giữa sân khấu đi qua, ánh mắt nhìn chăm chằm vị trí của nhà họ Lâm, còn về những người khác, anh không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!