“Cụ Lâm nói rất đúng, sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi. Chỉ có điều tôi cũng không còn trẻ nữa, người thực sự trẻ tuổi là..", Từ Thông quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái: “Cháu rể của cụ, đó mới là rồng phượng giữa đám đông, tiền đồ khó lòng đo đếm hết, con mắt trần tục như chúng tôi không dám nhìn thẳng, chỉ mong được ké một chút hào quang mà thôi!”
Thấy cả tám gia tộc lớn cùng đồng lòng với nhau, nghĩ tới thời khắc tuyệt vọng vừa rồi, Lâm Thu Thanh có cảm tưởng như thể đấy đã là chuyện kiếp trước, ông ta thì thầm cảm khái:
“Ôi, không ngờ lại có ngày nhà họ Lâm chúng ta và Lâm Thu Thanh tôi đây lại có thể lật ngược được tình thết”
Nghiêm Tuệ Mẫn cười trêu: “Ông ấy à, lật ngược tình thế gì chứ, nếu không nhờ con rể ngoan của chúng ta thì đừng nói lật ngược tình thế, có khi ông chỉ còn nước đi rửa bát thôi!”
“Phải phải, đúng là phải cảm ơn Dục Thần!", Lâm Thu Thanh bị Nghiêm Tuệ Mẫn trêu nhưng không hề giận chút nào, trái lại còn bật cười vui vẻ.
Viên Thọ Sơn thấy phía bọn họ náo nhiệt như vậy, trong lòng thấy rất khó chịu.
Vốn dĩ ông ta đã toàn thắng rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, chỉ trong vòng bốn, năm ngày là nhà họ Lâm sẽ phá sản. Đến lúc đó, tính mệnh của toàn bộ người nhà họ Lâm sẽ đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, ông ta có thể bóp chết bọn họ, báo thù cho con trai bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, thật không ngờ một buổi lễ đính hôn lễ lại có thể phát sinh nhiều biến cố như vậy. Thấy tám gia tộc đó bắt tay với nhau, nhất là trong đó còn có cả Từ Thông và nhà họ Trần, ông ta thấy cực kỳ đau đầu.
Lúc này, bên cạnh có người hưng phấn la lên: “Đã liên lạc được với nhà họ Cao rồi, bọn họ nói đang tới đây!”
Viên Thọ Sơn sững sờ, giật mình.
Chẳng phải nhà họ Cao đang gặp rắc rối tr? Sao lại tới đây?
Lúc này lại có người hô to: “Nhà họ Tiền! Nhà họ Tiền cũng tới!”
“Thật à? Phen này thì hay rồi, mãnh hổ Giang Đông với lại nhà họ Trần ở Thân Châu đều chẳng là gì nữa hết!”
“Ha ha, để cho mấy người ngoại tỉnh này biết thực lực của những gia đình giàu sang của Tiền Đường chúng ta là như thế nào!”
Viên Thọ Sơn nghe vậy cau mày. Đây là chuyện mà ông ta không mong xảy ra nhất.
Nhà họ Cao thì còn dễ hiểu nhưng sao nhà họ Tiền cũng tới đây?
Tiền Nhược Vọng không màng danh lợi là vậy, vậy mà ông ta cũng tới tham gia vào chuyện này ư?
Nếu như nhà họ Tiền tới tham gia thì e là Viên Thọ Sơn chẳng còn chút hy vọng nào về chiếc ghế minh chủ nữa.
Có điều nếu vậy thì tám gia tộc kia cũng sẽ trở thành phế vật, nhà họ Lâm chết chắc rồi! Đúng là trong cái rủi cũng có cái may.
Người nhà họ Lâm cũng đã nghe được tin này.
Tâm trạng Lâm Thu Thanh trở nên nặng nề, ý chí chiến đấu vừa bùng lên bỗng chốc bị một chậu nước dội tất.
Nhà họ Tiền và nhà họ Cao mà đến đây thì với thực lực của phe mình, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi! Liên lụy tới nhiều gia tộc như vậy mà chẳng được gì.
Không riêng gì Lâm Thu Thanh mà những người còn lại cũng đều giật mình sợ hãi.
Nhất là mấy gia tộc của thành phố Hòa, nếu như ba gia đình họ Tiền, họ Cao, họ Viên bắt tay với nhau thì chỉ tốn vài phút là có thể nghiền nát hết những gia tộc khác.
Lâm Thượng Nghĩa xúc động thở dài: “Thưa các vị, Lâm Thượng Nghĩa tôi sống lỗi lác suốt cả cuộc đời, hôm nay cảm ơn mọi người đã khẳng khái giúp đỡ nhưng tôi không thể để nhà họ Lâm liên lụy mọi người được. Nhân lúc nhà họ Cao và họ Tiền còn chưa tới, mọi người hãy đi cả đi”.
Tiêu Thập Nương chỉ tay vào chiếc du thuyền đang chậm rãi lướt đi trên mặt hồ, nói: “E là không kịp nữa rồi”
Trên thủy đình, không khí lặng ngắt như tờ, mọi người đều lẳng lặng nhìn chiếc du thuyền, chờ nó cập bờ.
Trong lòng mọi người đều thấy hơi căng thẳng.
Chiếc thuyền này sẽ là ai đây?
Nhà họ Cao? Hay là nhà họ Tiền?
Chiếc du thuyền cập vào thủy đình, một tốp người khoảng hơn mười người chậm rãi bước xuống thuyền, tất cả đều ăn mặc như vệ sĩ vậy quanh một cặp vợ chồng khoác tay, đi sóng vai bên nhau.
“Là chủ tịch Cao của tập đoàn Thông Ích và vợ”, có người nhận ra.
“Nhà họ Cao đến rồi!”
Mọi người kích động.
Viên Thọ Sơn thấy khó chịu nhưng vẫn phải làm bộ vui vẻ.
Ông ta tiến lên, đứng trước mặt mọi người, đón tiếp Cao Tử Hạng.
Không ai phản đối vị trí ông ta đứng, bởi dù sao. trước khi Cao Tử Hạng đến, ông ta cũng là người cao. quý nhất ở đây.
Vợ chồng Cao Tử Hạng thong thả bước đi trên thảm đỏ. Viên Thọ Sơn tiến lên mấy bước để đón, cười nói:
“Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp! Cụ nhà vẫn khỏe chứ?”
Cao Tử Hạng hơi ngạc nhiên, ông ta không bước lại gần mà chỉ đứng chắp tay từ đằng xa: “Ông Viên cũng tới đấy à! Tôi đi bận công chuyện đã rồi sẽ tới ôn chuyện saul”
Nói xong, ông ta tiếp tục đi theo thảm đỏ, tới một góc khác của thủy đình.
Gió trên mặt hồ thổi tới, sống lưng Viên Thọ Sơn ớn lạnh, ông ta cảm thấy lúng túng toàn thân từ đầu tới chân.
Mọi người xì xầm bàn tán.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao Cao Tử Hạng lại đi sang phía đối diện?”
“Không phải là ông ta cũng tới để chúc mừng đấy chứ?”
“Không thể nào, nhà họ Cao là gia đình số hai ở Tiền Đường, còn lợi hại hơn nhà họ Viên nhiều, sao bọn họ lại có quan hệ với nhà họ Lâm được?”
“Chắc là ông ta định tới thẳng đó chỉ trích hành vi vô liêm sỉ của nhà họ Lâm thôi, mọi người phải tin tưởng, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy”.
“Đúng vậy, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy, một khi nhà họ Cao ra tay thì liên minh tám gia tộc đối diện sẽ sụp đổi”
“Chắc chắn rồi!"
Cao Tử Hạng khoác tay vợ đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần, chắp tay nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!