Viên Thọ Sơn rời khỏi hồ Tiền Đường, nhưng lại không về nhà, mà nhanh chóng đi tới núi Thành Hoàng.
'Trên núi Thành Hoàng có một tòa lầu các, mặc dù ghi chú là cao bảy tầng, nhưng người ngoài nhìn lại chỉ thấy sáu tầng, đều tưởng rằng ghi chú bị sai. Lại không biết dưới Thành Hoàng Các này còn có một địa cung.
Viên Thọ Sơn đến trước một bức tường gạch xanh cũ kỹ trước Thành Hoàng Các, gõ mấy lần theo tiết tấu lên một viên gạch xanh.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta có chút khó hiểu, trong lòng lại đang lo lắng, liền dùng sức gõ mấy lần nữa. Sau mấy lần, tiết tấu đã toàn hỗn loạn.
Chợt nghe đến có người sau lưng nói chuyện: "Trong lòng chú đang loạn".
Viên Thọ Sơn đột nhiên quay người, trông thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng phía sau.
Ông ta giật mình nhìn người kia, hơn nửa ngày mới nói: "Anh, anh rể? Sao anh lại biến thành dáng vẻ mấy chục năm trước rồi?"
Sau đó ông ta đã lập tức mừng rỡ: 'Chúc mừng anh rể đã tu thành võ hồn, đột phá Tiên Thiên, từ đây vô địch thiên hại"
Người kia lắc đầu, quay người nhìn qua dãy núi trập. trùng nơi xa: "Trong thiên hạ này, ai có thể vô địch được? Trước kia tôi theo đuổi võ đạo, cũng cho rằng đỉnh phong võ đạo chính là vô địch. Thẳng đến khi tôi đi vào 'Tiên Thiên mới biết được núi cao còn có núi cao hơn..."
Viên Thọ Sơn nói: "Anh rể, à không, Hà Tông Sư, anh đã đi vào Tiên Thiên, ít nhất đã là số một ở Nam Giang chúng ta rồi! Đại hội võ lâm lần này, nhất định anh sẽ có thể đánh bại Liễu Kim Sinh, để Tiền Đường chúng ta được nêu danh trong võ lâm!"
Hà Trường Xuân trầm mặc nhìn ra phương xa, hồi lâu mới nói: "Sao hôm nay chú lại đến đây? Tâm trạng không ổn định, cũng không giống như tác phong của chú".
Sắc mặt Viên Thọ Sơn trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Em bị nhà họ Tiền và nhà họ Cao tính kế, lần này nếu không làm tốt, nhà họ Viên sẽ biến mất khỏi Tiền Đường".
"Ồ? Mặc dù nhà họ Viên không bằng hai nhà Tiền Cao, nhưng cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện thâu tóm".
"Muốn thâu tóm nhà họ Viên không phải nhà họ Tiền và nhà họ Cao, mà là Lý Dục Thần".
"Lý Dục Thần?", Hà Trường Xuân chậm rãi xoay người, có chút kinh ngạc: "Chính là người trẻ tuổi lần trước đại náo Viên phủ sao?"
"Chính là cậu ta!", Viên Thọ Sơn cắn răng nghiến lợi nói: "Không chém cậu ta thành muôn mảnh, em thề không làm người!"
Hà Trường Xuân nhẹ nhàng lắc đầu: "Chú không phải là đối thủ của cậu ta!"
"Em biết”, Viên Thọ Sơn cúi đầu xuống, trên mặt là vẻ oán hận và không cam lòng: "Tên nhóc này cực kỳ tà môn, ngay cả Thiên Lãng cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Thiên Lãng bái dưới môn hạ của Hà Tông Sư, công phu không hề thua kém em. Ông ta không phải là đối thủ của cậu ta, đương nhiên em cũng không phải. Nhưng em không cam tâm!"
"Tôi cũng không nhìn nông sâu của người trẻ tuổi này", Hà Trường Xuân nói.
"Anh cũng không nhìn thấu?", Viên Thọ Sơn lấy làm kinh hãi.
"Cậu ta không phải người trong võ đạo, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn võ đạo để cân nhắc", Hà Trường Xuân nói.
Trong lòng Viên Thọ Sơn chấn động, trên mặt lại không thể hiện ra, qua một hồi lâu mới nói: "Cho dù nghĩ như thế nào thì cậu ta cũng không có khả năng vượt qua Tông Sư được. Ngày đó anh lấy võ hồn xuất hiện, dọa lui cậu ta, có thể thấy được tu vi của cậu ta còn kém xa anh lắm".
Đối với phán đoán này của Viên Thọ Sơn, Hà Trường Xuân cũng tán thành. Dù sao Lý Dục Thần còn quá trẻ tuổi, cho dù xuất sư danh môn, cho dù là đạo môn tiên phái trong truyền thuyết, bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ lại được bao nhiêu năm?
"Chú muốn tôi ra tay?", Hà Trường Xuân hỏi.
Viên Thọ Sơn đột nhiên quỳ xuống với Hà Trường Xuân: "Hà Tông Sư, nể mặt tình chị em của bà xã đã chết của em và tôn phu nhân, lần này, anh nhất định phải mau cứu nhà họ Viên!"
Hà Trường Xuân nhẹ nhàng khoát tay, một lực lượng lớn nâng Viên Thọ Sơn lên.
"Chú và tôi là anh em tốt, cũng coi như anh em ruột. Trong mấy chục năm này tôi có thể an tâm luyện công cũng có công lao của nhà họ Viên. Nhà họ Viên gặp nạn, lế ra tôi nên giúp đỡ”.
Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ: "Cảm ơn Hà Tông Sư!"
"Nhưng mà", Hà Trường Xuân chuyển lời: "Đại hội võ lâm đang ở trước mắt, lần này giữa tôi và Liễu Kim Sinh cũng nên có kết quả. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không phân tâm vào việc khác".
Viên Thọ Sơn bắt đầu lo lắng, đại hội võ lâm chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu, nếu như lúc này, tập đoàn Kinh Lý dùng uy lực hôm nay, cộng thêm sự ủng hộ của nhà họ Tiền và nhà họ Cao, trực tiếp ra tay với nhà họ Viên, mặc dù nhà họ Viên không đến mức thất bại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nhất định sẽ tổn thất rất lớn.
Nhưng nếu chỉ như thế thì thôi đi, dù sao nhà họ Viên có cơ nghiệp trăm năm, sợ nhất vẫn là vũ lực của Lý Dục Thần.
"Tông Sư, nếu như trong thời gian này, tên nhóc Lý Dục Thần kia nhân lúc anh không thể phân tâm mà dùng
vũ lực đối phó với bọn em..."
"Cho nên lần trước tôi mới mời cậu ta tham gia đại hội tông môn”.
"Nhỡ may tên nhóc kia không đi thì sao?”
"Ừm..., Hà Trường Xuân trầm ngâm nói: "Như vậy đi, tôi đồng ý với chú trước, chờ tôi tiến vào Tiên Thiên, sẽ giúp chú đột phá đến cảnh giới Tông Sư".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!