Hoàng hôn buông xuống, bầu trời thành phố Dũng lại không được yên bình.
Những tỉa sáng màu tím không biết từ đâu tới khiến đôi mắt của Liễu Chấn Võ có chút khó chịu.
Mắt của ông ta càng nháy mạnh hơn.
Sau khi trời chiều buông xuống, nhà nhà đều sáng đèn.
Liễu Chấn Võ trông thấy một bóng đen lướt qua những mái nhà. Ông ta còn tưởng rằng là cái bóng của máy bay trên bầu trời.
Nhưng ông ta lại đột nhiên bừng tỉnh, trời đã tối, lấy đâu ra bóng?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, trên, bầu trời cũng không có máy bay bay qua.
Đó là cái gì?
Đến khi lại nhìn lên lần nữa, bóng đen đã chuyển đến trong đại viện nhà họ Liễu.
Sau đó nó chui vào một căn phòng bên trái như một làn khói, nơi đó chính là chỗ ở của Liễu Kim Sinh.
Liễu Chấn Võ lấy làm kinh hãi, trực giác đầu tiên là có trộm.
Nghe nói thuật bí hành của Lan Môn cũng có biện pháp ẩn giấu hành tung giống như nhẫn thuật của Đông Doanh, mà hai môn phái này đều có đạo tặc, cũng đều có chút liên quan đến nhà họ Liễu.
Ông ta vội vàng lao ra, nhảy xuống khỏi Tàng Thư Lâu, chỉ mấy bước đã vọt vào đại sảnh tòa nhà kia.
Nơi đó không có cái gì.
Liễu Chấn Võ nhìn một vòng, cũng không thấy thiếu thứ gì.
Ông ta đột nhiên nhớ tới, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu - Thất Trọng Bảo Hàm nằm ở thư phòng của Liễu Kim Sinh. Chắc hẳn mục đích của tên trộm là cái này.
Liễu Chấn Võ hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên tầng hai.
Cửa thư phòng vẫn còn khóa.
Liễu Chấn Võ không chút do dự đá bay ra ngoài. Trong thư phòng không có người.
Cánh cửa đã bị ông ta đá văng ra, cửa sổ vẫn còn đóng, đồ vật bên trong bao gồm cả mấy cái ám ký mà ông ta biết đều không bị động vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!