Ngay cả trong lòng sở Dao cũng vô cùng cuồng loạn, không thể tưởng tượng ra được một cơ thể máu thịt như thế nào mới có thể ngăn cản được một kích như vậy. Cô ta giống như đã nhìn thấy cảnh tượng máu thịt be bét…
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cái ghế đồng thau đập vào đầu, thành ghế đẹp đẽ cong queo, quả nhiên đầu đã nở hoa.
Chỉ là khác với suy nghĩ của mọi người chính là, người nở hoa trên đầu không phải Lý Dục Thần, mà là tên vệ sĩ to con vung cái ghế lên kia.
Vậy mà anh ta lại tự mình đập trúng đầu của mình.
Cái ghế rơi xuống đất ầm một tiếng.
Tên to con loạng choạng lắc lư trên bãi cỏ hai lần, sau đó mới ngã xuống đất fâm một tiếng.
Không có người nào có thế hiểu được tại sao anh ta lại tự đập vào đầu mình, vừa rồi rõ ràng là vung lên đánh về phía tên nhóc đối diện.
Lại nhìn tên nhóc kia vẫn ngồi ở ghế mây, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Hành vi tự nện vào đầu mình của tên to con nhìn rất không bình thường, mọi người đương
nhiên rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ đến có liên quan tới Lý Dục Thần, chỉ cho là ngoài ý muốn.
Chỉ có Sở Dao nhìn Lý Dục Thần một chút, trong ánh mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc.
Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Âu Dương Sân là người phản ứng lại đầu tiên, lớn tiếng nói: “Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau lên!”
Đám vệ sĩ còn lại liền cùng nhau tiến lên.
Lâm Mộng Đình cầm một tách cà phê trên bàn nho bên cạnh lên. Cà phê đã sớm nguội lạnh. Nhưng không ai chú ý tới, khi cô cầm lấy tách cà phê, nước bên trong lại sôi trào lên.
Cô lắc cổ tay một cái, nhẹ nhàng vẩy ra, cà phê trong chén liền bắn ra ngoài, tạo thành một vòng nước mỏng như sợi tơ trên không trung, lại lập tức hóa thành từng hạt mưa màu nâu, như bị gió táp thổi phi đi như mũi tên.
Đám vệ sĩ bị mưa cà phê bắn trúng, bị một lực lượng khổng lồ đâm bay ra ngoài, rơi xuống đất ầm ‘âm.
Quần áo của bọn họ bị hạt mưa cà phê nóng bỏng nung chảy, từng làn khói xanh bay lên. Có mấy người xui xẻo bị hạt mưa rơi vào mặt, bụm mặt đau đớn kêu la.
Mọi người đều sợ ngây ra.
Chẳng ai ngờ rằng cô Lý nhìn qua hiền thục xinh đẹp này lại có công phu như vậy, một chén cà phê nho nhỏ đã có thế đánh ngã được mười tên vệ sĩ.
Nhìn dáng vẻ của cô vẫn còn đang quấy tách cà phê trong tay, động tác ôn nhu lịch sự tao nhã, giống như đang thế hiện tay nghề pha cà phê của mình với chồng vậy.
Sở Dao lúc này mới nhớ tới, bên ngoài đồn rằng ngày đó xảy ra chuyện ở Phan Gia Viên, hình như Lý Dục Thần cũng không có mặt. Là vị phu nhân này dẫn theo hai người em trai còn thành niên, phế bỏ Vinh Quảng Kiệt, suýt chút nữa thì lấy mạng của Phan Vân Long.
Âu Dương Sân ngơ ngác đứng ở đó, không rõ vì sao lại thành ra như vậy.
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua con trai nằm dưới đất, trong lòng có một ít oán hận, đứa bé không biết cố gắng này, rốt cuộc là đã đắc tội đại thần nào vậy?
Nhưng có thế đạt được thành tựu và địa vị như hôm nay, Âu Dương Sân tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, kinh nghiệm mấy chục năm trà trộn trong xã hội nói cho ông ta biết, rất có thể hôm nay sẽ thất bại, mà tổn thất còn lớn hơn việc con trai gãy hai chân nhiều.
“Rốt cuộc hai người là ai?”, Âu Dương Sân
run giọng hỏi.
Ngoại trừ sở Dao ra, những người khác đều rất hiếu kì. Nhất là đám thiếu gia nhà giàu vừa mới tới kia.
Lâm Mộng Đình chỉ dùng một chén cà phê đã khiến bọn họ không còn một chút kiêu ngạo nào.
Bọn họ trâm mặc, mấy người vừa rồi kêu gào lợi hại nhất yên lặng lui lại, trốn ra phía sau cùng.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều không đế ý tới Âu Dương Sân.
Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng đặt tách cà phê lại trên bàn. Tay của cô tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như được điêu khắc ra từ bạch ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
“Dục Thần, có phải em ra tay hơi nặng hay không?”, cô ngửa mặt lên đón ánh nắng, nở một nụ cười yêu kiều.
“Không phải nặng, mà là nhẹ”, Lý Dục Thần nói: “Nếu em lại thêm ba phần lực nữa, giọt nước sẽ có thế xuyên qua cơ thế bọn họ”.
Bọn họ nói chuyện rất hời hợt, giống như đang nói chuyện phiếm thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
Mà những người kia nghe vào lại thấy lạnh
sống lưng.
Mặc dù đa số người không tin giọt nước có thế xuyên qua thân thể, nhưng tưởng tượng ra lại cực kỳ kinh khủng.
Trong đó cũng có vài người từng luyện võ, thậm chí công phu không kém, biết cao thủ võ đạo chân chính quả thực có thể biến nước thành đinh, nước chảy đá mòn, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy ai nhẹ nhàng thoải mái như Lâm Mộng Đình cả.
Làm sao bọn họ có thể biết được thứ Lâm Mộng Đình dùng không phải công phu võ đạo, mà là thuật điều khiển sự vật.
Âu Dương Sân biết cục diện hôm nay đã không có đường lui, cho dù ông ta co được dãn được, chịu xin lỗi dàn xếp ốn thỏa, cũng chưa chắc đối phương đã chịu đồng ý.
Huống chi, hai người trẻ tuổi này khinh thường ông ta như thế, nếu cứ thế mà đi, sau này ông ta cũng không cần phải lăn lộn ở thủ đô nữa, con trai ông ta cũng sẽ không thế ngẩng đầu lên được cả đời.
“Hừ, đừng tưởng rằng có chút công phu là có thể vô pháp vô thiên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!