Ngọn lửa đang lao về phía anh ta.
Trái đất bị thiêu rụi trong ngọn lửa, chỉ còn anh ta chịu đau khổ và dày vò trong đống tro tàn.
Lý A Tứ hét lên, cố gắng bò dậy khỏi giường mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ.
Một tia nắng ấm áp, dịu dàng chiếu ngoài cửa sổ chiếu lên ga giường. Anh ta nghe thấy một giọng nói vang lên: "A Tứ, tỉnh rồi sao?"
Giọng nói này vô cùng dịu dàng và ấm áp hơn ánh nắng mặt trời rất nhiều. Anh ta quay đầu, thấy Ngũ Ngọc Xuân ngồi trước giường.
"Ngọc... Ngọc Xuân!", Anh ta vừa mới bình tĩnh lại sau cơn ác mộng, lại đột nhiên nhảy dựng lên: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Tối qua cậu uống say, tôi được quản gia Hầu cho phép ở lại đây chăm sóc cậu”, Ngũ Ngọc Xuân nói.
Lý A Tứ cảm thấy choáng váng vô cùng, lúc này anh ta mới nhớ lại chuyện tối hôm qua.
"Tôi có nôn không?”
"Nôn rồi", Ngũ Ngọc Xuân nói: "Cậu nôn trên xe, nôn đến mức rối tinh rối mù luôn".
"À, tôi làm bẩn chiếc xe kia rồi sao?"
Lý A Tứ nhớ hôm qua anh ta ngồi trên một chiếc xe mới, trên đầu xe có một người vàng, nghe nói dòng xe này rất đắt, đắt tới mức cả đời này anh ta cũng không thể nào mua nổi.
"Không sao đâu, tôi lấy quần áo của cậu bọc lại rồi", Ngũ Ngọc Xuân nói.
"Quần áo?"
Nghe thấy hai chữ quần áo, Lý A Tứ mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, quần áo hôm qua mặc không biết ở đâu rồi.
"Nhìn cái gì vậy, tôi giúp cậu giặt sạch quần áo rồi". "Cậu... Cậu thay quần áo cho tôi à?", Lý A Tứ đỏ mặt hỏi.
"Thì sao đâu?", Ngũ Ngọc Xuân cười rộ lên, để lộ hai má lúm đồng tiền: "Đã lớn thế rồi mà vẫn ngại ư?"
Nụ cười của Ngũ Ngọc Xuân khiến Lý A Tứ tan chảy.
Lâu rồi anh ta chưa từng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này, thật giống như một ly rượu vang đỏ tưới vào tim.
"Sư phụ Vinh có làm canh giải rượu, để tôi lấy cho cậu uống", Ngũ Ngọc Xuân đứng dậy đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!