Chương 1: Đồ vô dụng!
Giang Dĩ Minh rất muốn đánh người!
Có lẽ tái sinh là một chuyện khiến nhiều người cảm thấy rất mơ hồ, nhưng Giang Dĩ Minh quả thực đã tái sinh, và người đã giúp anh tái sinh là một ông lão gọi là Vô Cực Thiên Tôn.
Giang Dĩ Minh đã đưa ra một số yêu cầu đối với Vô Cực Thiên Tôn. Thứ nhất, phải tái sinh trong thân xác của một người đàn ông giàu có, thứ hai là phải có một người vợ xinh đẹp và thứ ba là phải thật đẹp trai.
Ba yêu cầu này không hề quá đáng phải không?
Quả thật, Giang Dĩ Minh đã có một người vợ xinh đẹp, Thẩm Thanh Nga rất ưa nhìn, thân hình quyến rũ, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ, khí chất xuất chúng như nữ hoàng.
Tiền cũng có rồi, bởi vì Thẩm Thanh Nga là chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm ở thành phố Nam Hoàng, trong tay cô ít nhất cũng có mấy trăm tỷ!
Còn về chuyện đẹp trai… Trước tiên đừng nói đến chuyện ngoại hình, hãy nói về lão già đó, tại sao ông ta lại để Giang Dĩ Minh tái sinh trên thân xác của một kẻ vô dụng?
"Giang Dĩ Minh, anh bưng chén cơm tự mình tìm một góc ngồi ăn đi, trên bàn cơm của chúng ta không thể có một tên vô dụng ngồi chung được!"
"Đúng vậy, anh nhìn xem, anh và Trần Nhậm đều là con rể của nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Anh thật vô dụng, lại còn muốn ăn cơm, thật không biết xấu hổ!"
"Trần Nhậm người ta còn nhỏ hơn anh hai tuổi, hiện là bác sĩ trưởng khoa, còn anh thì sao? Anh vẫn chưa có việc làm sao?"
"Ai nói Giang Dĩ Minh không có việc làm? Người ta ở nhà giặt giũ nấu ăn, lau sàn tưới hoa. Đây cũng là công việc!"
"Tôi thật không biết anh cả và chị dâu nghĩ như thế nào mà lại gả Thanh Nga cho anh, một kẻ vô dụng như vậy. Không có một chút năng lực gì cả. Cả ngày chỉ biết ăn uống, vui chơi. Gả cho anh, thà gả cho một tên ăn mày còn đỡ hơn!”
Ngày này mỗi tháng đều là yến tiệc của nhà họ Thẩm, cả nhà dù bận đến đâu cũng phải về ngôi biệt thự của nhà họ Thẩm để ăn cơm tối với cụ ông.
Mà Giang Dĩ Minh biết được rằng tên vô dụng cùng tên với mình này đã kết hôn với Thẩm Thanh Nga được một năm, và hầu như tháng nào anh ta cũng đến dùng bữa tối, đều là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tất nhiên, nó là tâm điểm của sự chế giễu.
Cũng giống như vừa rồi.
Mà Giang Dĩ Minh khó hiểu nhất chính là nguyên chủ của thân xác này quá là không có chí tiến thủ, mười một tháng là bị chế nhạo, ngay cả một một tên đầu gỗ bị khiêu khích đến mức này ít ra cũng phải có chút phản ứng gì đó chứ, đúng không?
Nhưng con người này thì sao? Vẫn ăn uống và vui chơi mỗi ngày, thời gian còn lại thì ở nhà quét sàn, giặt quần áo và nấu nướng, trời ơi, anh ấy hoàn toàn là một người đàn ông nội trợ!
Thành thật mà nói, Giang Dĩ Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi tái sinh trên người anh chàng này.
"Bác trai, bác gái xin hai bác đừng có nói như vậy..." Lúc này Trần Nhậm mới đứng lên nói, anh là chồng của em họ của Thẩm Thanh Nga, mấy ngày trước anh được thăng chức bác sĩ trưởng khoa. Mọi người khen ngợi không ngớt lời, lúc này cả người đều tỏa ra khí thế ngời ngời bừng sáng.
"Mỗi người đều có sở thích riêng. Anh Dĩ Minh thích giặt giũ nấu ăn, không trách anh ấy được. Hơn nữa, chị cả cả ngày bận rộn công việc, về nhà có người nấu cơm đợi sẵn, có người giặt giũ quần áo, cũng là một niềm hạnh phúc".
Cái miệng này nói ra toàn lời mĩ miều, nhưng người tinh tường cũng có thể nghe thấy, ngay cả dấu chấm trong câu này cũng có ý coi thường Giang Dĩ Minh.
“Mọi người nghĩ như vậy rất thú vị phải không?” - Thẩm Thanh Nga đang ăn đập đũa xuống bàn, nhìn đám đông và nói: "Giang Dĩ Minh dù sao cũng là chồng của tôi. Nếu như mọi người còn nói như vậy, sau này tôi sẽ không tham gia buổi tiệc này nữa!"
Tuy rằng ngoài môi nói như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Nga lại càng thêm chán ghét Giang Dĩ Minh, cho dù bị giễu cợt lâu như vậy nhưng anh vẫn không làm ra trò trống gì, anh thật sự không coi trọng thể diện của mình như vậy sao?
“Được rồi, được rồi, mọi ngươi bớt nói vài câu đi” - Lúc này Thẩm Tính, cụ ông của nhà họ Thẩm bước ra, xua tay nói: "Trần Nhậm, cháu đến khám cho ông xem. Mấy ngày nay ông luôn cảm thấy đau lưng nhiều lắm. Hiện tại cháu là bác sĩ trưởng khoa, xem có cách nào giúp ta hết đau không..."
"Trần Nhậm là bác sĩ trưởng khoa, đã được thăng chức cao trong ngành. Đương nhiên là con rễ rất hiểu biết về chuyện này." - vào lúc ấy mẹ vợ của Trần Nhậm, dì của Thẩm Thanh Nga, nói một cách tự hào.
"Trần Thuật, con cũng là con rể nhà họ Thẩm chúng ta, đi chăm sóc ông nội, để cho ông nội bớt đau một chút, người có bản lĩnh có khác, so với người không có năng lực chỉ biết gây thêm phiền phức cho mọi người! "
Lúc bà ấy đang nói, có người quay lại hướng mắt nhìn về phía Giang Dĩ Minh.
Có vẻ như trong bữa tiệc của gia đình họ Thẩm, bất cứ chủ đề nào cũng có thể dẫn đến chuyện Giang Dĩ Minh là một kẻ vô dụng.
"Bà nội cha nó!"
Giang Dĩ Minh sắp nổi giận rồi, tuy rằng anh không phải đối tượng chế giễu của bọn họ, nhưng hiện tại Giang Dĩ Minh lại tái sinh trên người của tên hèn này, mắng tên này cũng chính là mắng anh, Giang Dĩ Minh trước kia không cần tôn nghiêm, nhưng anh cần!
"Mọi người đừng có lúc nào cũng so sánh con với Giang Dĩ Minh. Mọi người làm như vậy sẽ khiến con cảm thấy rất xấu hổ. Cho dù muốn so sánh, cũng phải tìm người có bản lĩnh một chút để so sánh với con chứ!" - Trần Nhậm đứng dậy, bật cười thành tiếng và nói: "Ông nội, để con khám cho ông..."
Nói xong Trần Nhậm lập tức đi về phía ông lão Thẩm Tính.
Thẩm Thanh Nga, cùng với cha mẹ của Thẩm Thanh Nga, lúc này đều mang vẻ mặt ủ rũ, khó coi.
Đứa con rể này quả thực không có chí cầu tiến mà, nếu anh biết khéo léo một chút, thì mỗi lần ăn cơm sẽ không bị mọi người chế nhạo như thế này!
“Ông ơi, chứng đau thắt lưng của ông có liên quan đến việc ông ngồi lâu để luyện tập thư pháp. Sau này, ông cần phải vận động nhiều hơn nữa" - Trần Nhậm cười nói. "Nào ông ơi, ông đứng lên đi. Cháu sẽ chỉ cho ông một vài động tác nhỏ, đảm bảo sau khi thực hiện xong, ngay tức thời thắt lưng của ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!"
“Được!” cụ ông họ Thẩm cười cười, đứng dậy bắt đầu làm theo lời Trần Nhậm.
"Tập xong những động tác này, e là ông nội đứng còn không nổi!" - Ngay khi Trần Nhậm hướng dẫn ông lão tập được hai động tác, một giọng nói đột nhiên vang lên một cách không đúng lúc.
Mọi người quay đầu lại, bọn họ phát hiện chính là Giang Dĩ Minh đã nói!
“Giang Dĩ Minh, ý anh là sao?” Dì của Thẩm Thanh Nga đột nhiên hét vào mặt Giang Dĩ Minh với vẻ mặt tức giận "Anh không có chút kỹ năng nào, sao dám chất vấn lời nói của chúng tôi? Người lòng dạ hẹp hòi như anh, bản thân anh không có chút giá trị, lại đi ganh ghét năng lực của người khác!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!