"Không thể nào, y thuật của anh giỏi như vậy, lại không có phòng khám, cũng không đến làm việc ở bệnh viện? Thật sự là đáng tiếc!"
"Đúng vậy, chàng trai, hay là, anh hãy mở phòng khám đi, mở một phòng khám ở gần quanh đây, dù sao quanh đây chúng ta cũng không có bệnh viện, bệnh viện gần nhất phải lái xe hơn mười phút đồng hồ, nhiều lúc chỉ đau đồng chóng mặt bình thường, đến bệnh viện khám cũng phải xếp hàng lấy số rất lâu. Thật là lãng phí thời gian."
"Đúng vậy, chàng trai, mở phòng khám đi. Y thuật của anh tốt như vậy, chúng tôi nhất định sẽ đến khám ở phòng khám của anh!"
“Được rồi!” - Giang Dĩ Minh gật đầu cười: "Để tôi nghĩ xem, nếu thích hợp, tôi sẽ mở phòng khám!"
Thành thật mà nói, Giang Dĩ Minh không có ý tưởng hay kế hoạch mở một phòng khám của riêng mình, mặc dù anh ấy rất giỏi y thuật, nhưng mục đích chính khi anh ấy đến thế giới này là để tu luyện và trở về thời kỳ Tiên Tôn, vì vậy, anh không có quá nhiều thời gian để khám chữa bệnh cho mọi người.
Lúc trước Giang Dĩ Minh mở cửa hàng trang sức nguyên nhân cũng là vì tiền rất quan trọng để tồn tại trên thế giới này, chưa kể, ở bên cạnh Thẩm Thanh Nga, anh cũng cần có tiền để hỗ trợ cho thân phận của mình, để Thẩm Thanh Nga không còn vì anh mà thấy mất mặt nữa.
Nhưng mở một phòng khám thì chuyện lại khác, nếu Giang Dĩ Minh thật sự chịu mở phòng khám, thì Giang Dĩ Minh chắc chắn sẽ không mở vì mục đích kiếm tiền.
Theo quan điểm của anh, chữa bệnh, cứu người là trách nhiệm chính của một bác sĩ, nếu chỉ dựa vào y thuật để kiếm tiền, làm giàu thì sẽ vi phạm nguyên tắc của bản thân anh.
Đương nhiên, Giang Dĩ Minh không có từ chối người khác dựa vào y thuật kiếm tiền, nhưng bản thân hắn cũng không phải rất muốn làm.
“Tôi cũng nghĩ rằng anh khá thích hợp để mở phòng khám chữa bệnh.” - Khi đi về phía biệt thự, Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh rồi nói.
“Hả?” - Giang Dĩ Minh sửng sốt một chút, nhìn Thẩm Thanh Nga, trên mặt hiện lên đôi phần kinh ngạc.
"Tuy rằng tôi không biết anh có bản lĩnh tới đâu, thực lực ra sao, nhưng tôi đã thấy anh trị bệnh vài lần, tôi nghĩ rằng y thuật cũng khá giỏi. Mở một phòng khám bệnh cũng không tệ." - Thẩm Thanh Nga nói với một nụ cười tươi.
“Được rồi, nếu cô thấy tốt, vậy tôi sẽ mở một phòng khám!” - Giang Dĩ Minh mỉm cười gật đầu nói.
“Đừng quan tâm đến ý kiến của tôi, anh thích là được!” Thẩm Thanh Nga nói, sau đó lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Giang Dĩ Minh, nói: "Trong này có 30.000.000.000, cầm lấy mà mở phòng khám đi."
“Không, không cần đâu!” - Giang Dĩ Minh xua tay nói: "Tôi có tiền."
“Được rồi, nếu thiếu tiền thì cứ nói cho tôi biết.” - Thẩm Thanh Nga không có hỏi Giang Dĩ Minh lấy tiền ở đâu ra mở phòng khám, nhưng Giang Dĩ Minh hiện tại có khả năng tự mình kiếm tiền, cô ấy nên thấy vui vẻ là vì điều đó.
Trở vêd nhà, lúc này Trương Mộng và Thẩm Tuân đang ăn tối, sau khi hai người trở về, bọn họ cùng nhau ăn, sau đó xem TV một lúc rồi về phòng ngủ.
Trong phòng, Giang Dĩ Minh xoa bóp cho Thẩm Thanh Nga đang nằm trên giường.
“Dĩ Minh, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” - Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh.
"Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Cảm ơn vì đã làm cho tôi rất hạnh phúc ngày hôm nay. Nghiêm túc mà nói, đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi." - Thẩm Thanh Nga nói, câu nói này cô ấy không hề nói dối, từ khi sinh ra và sống trong một gia đình như vậy, thân phận của cô ấy đã định sẵn phải tập trung vào việc học từ khi còn nhỏ, và tập trung vào công việc khi lớn lên, đây nhìn thì có vẻ rất hào quang, nhưng cũng có rất nhiều hạnh phúc mà người bình thường trải qua hàng ngày cô chưa từng trải qua.
“Tôi biết cô đang nói những điều này.” Giang Dĩ Minh nói: "Tôi đang hỏi là cô đang cảm ơn vì cái gì? Tôi là chồng của cô, làm cho cô vui vẻ hạnh phúc, đó không phải là điều tôi nên làm hay sao? Nói lời cảm ơn không phải là quá kỳ cục sao?"
"Ừ, anh là chồng tôi ..." Thẩm Thanh Nga bắt đầu nhai từ "chồng" trong miệng.
Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng cảm thấy chữ chồng bắt đầu có sức nặng trong lòng mình. Cô cũng bắt đầu cảm thấy rằng hai từ này ở trong trái tim cô, có thể khiến cho cô cảm thấy ấm áp và có cảm giác thân thuộc.
“Được” - Giang Dĩ Minh thu tay về, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé"
“Chờ một chút.” - Thẩm Thanh Nga đột nhiên ngăn Giang Dĩ Minh đang chuẩn bị rửa tay.
Sau đó, Thẩm Thanh Nga ngồi thẳng người, cô nhanh nhảu hôn lên mặt Giang Dĩ Minh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Nga lập tức đỏ bừng, cô vội vàng nằm xuống giường, nhanh chóng lấy chăn bông che mặt lại.
Giang Dĩ Minh bị Thẩm Thanh Ngư hôn lên mặt, cười nhẹ, sau đó đi vào phòng tắm rửa tay.
Buổi tối, Giang Dĩ Minh ngồi dưới đất, anh lại bắt đầu luyện công.
Sáng hôm sau, khi bình minh ló dạng, Giang Dĩ Minh rời khỏi trạng thái tu luyện, mấy ngày nay ngưỡng tu vi bắt đầu có chút nới lỏng, xem ra anh sẽ sớm có thể tiến vào giai đoạn nhập môn rồi, có lẽ đây cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.
Vào buổi sáng, sau khi đưa Thẩm Thanh Nga đi làm, anh nhận được một cuộc gọi từ Emily.
"Anh Giang, hiện tại tôi đang ở khách sạn. Tôi muốn nhờ anh chữa bệnh. Xin hỏi, anh đến chỗ tôi chữa, hay là tôi đến tìm anh đây?" - Emily hỏi qua điện thoại.
“Tôi sẽ đến chỗ cô.” - Giang Dĩ Minh trả lời sau khi nghĩ xong. Xem ra Giang Dĩ Minh thật sự cần phải mở phòng khám rồi, dù sao hiện tại cũng phải chữa bệnh cho người ta, bệnh nhân thì ngày càng nhiều, đến lúc đó một nơi khám cũng không có, thật sự là không tốt lắm.
“Được rồi, tôi đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Grand Skylight, cô chỉ cần đến đây.” Emily nói rồi cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!