Sau khi nghe giọng nói này, Giang Dĩ Minh suýt nữa phát khóc.
Không ngoa chút nào, nếu ai nghe thấy giọng nói của Emily ngoài cửa vào lúc này, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng một điều gì đó không thể nói ai biết được đang xảy ra với Giang Dĩ Minh và Emily!
Đặc biệt là cô Emily, khi cất giọng, Emily thỉnh thoảng thốt ra gần như là ngôn ngữ của đất nước cô ấy, điều này khiến Giang Dĩ Minh lập tức liên tưởng đến cảnh một vài bộ phim mà anh ấy đã xem, nó không phù hợp với trẻ em.
Vốn dĩ chỉ mất một giờ để hoàn thành việc xoa bóp, nhưng phải mất gần hai tiếng rưỡi thì Giang Dĩ Minh mới xoa bóp xong.
“Xong rồi!” - Giang Dĩ Minh nói với cô Emily. "Tiếp theo, cứ mỗi ba ngày tôi sẽ đến xoa bóp cho cô, trong khoảng thời gian này, cô cần phải uống thuốc để dưỡng bệnh, cứ tiếp tục như vậy, khoảng hai tháng nữa là có thể trị khỏi tận gốc căn bệnh này!"
"Thật không? Thật tuyệt!" - Cô Emily hào hứng nói.
Thu gom xong những cây ngân châm, Giang Dĩ Minh nói với cô Emily: "Được rồi, cô Emily, tôi đi trước đây!"
Anh thực sự không còn cách nào ở lại đây nữa, thật khó chịu.
“Tôi sẽ tiễn anh!” - Cô Emily nói xong, vội vàng đứng dậy xuống giường, cô chuẩn bị tiễn Giang Dĩ Minh!
“Không, không cần đâu!” - Giang Dĩ Minh vội vàng nói: "Cô… cô còn chưa mặc quần áo vào!"
“A?” - Emily có chút hốt hoảng, sau đó nhớ tới việc mình đang khỏa thân, đột nhiên ngượng ngùng cười nói: "Được, vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa."
Nói xong, cô Emily bước tới, kiễng chân hôn lên khuôn mặt của Giang Dĩ Minh, nói: "Cảm ơn anh!"
“Không… không có gì… không cần khách sáo!” - Giang Dĩ Minh vội vàng xua tay nói.
Anh ấy chạy ra khỏi khách sạn như tìm thấy một lối thoát, ngồi vào trong xe của mình, Giang Dĩ Minh thở ra những làn hơi nặng nề, anh ấy rất mệt mỏi và khó chịu, thật là một sự tra tấn đáng sợ mà!
Tuy nhiên, điều mà Giang Dĩ Minh và Emily không biết là khi Giang Dĩ Minh đang điều trị cho cô Emily, và khi Emily đứng lên để hôn Giang Dĩ Minh, hai người họ đã bị một ống kính ở tòa nhà đối diện nhắm đến, lặng lẽ chụp được khoảnh khắc ấy.
"Giang Dĩ Minh, để tôi xem sau này anh sẽ giải thích với Thẩm Thanh Nga như thế nào đây!" - Nhìn vào những bức ảnh trong máy ảnh SLR, Đặng Vũ Ngọc, người đang ngậm điếu xì gà trong miệng, chế nhạo nói.
Mặc dù Giang Dĩ Minh đang điều trị cho Emily, nhưng vì vấn đề góc độ và hơn nữa cô Emily cũng hoàn toàn không mặc quần áo, những bức ảnh này giống hệt như hai người lúc này đang làm gì đó đen tối.
Đặc biệt là khi tạm biệt, bức ảnh Emily hôn lên mặt Giang Dĩ Minh, từ góc độ chụp, trông chẳng khác gì hai người đang hôn môi nhau!
Giang Dĩ Minh và Emily không ngờ rằng quá trình điều trị của họ đã bị chụp lại một cách bí mật, sau khi Giang Dĩ Minh lái xe ra khỏi khách sạn, anh ấy đã trực tiếp đến gặp Trương Mạnh Khôi.
“Anh Dĩ Minh, anh đến rồi à?” - Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi tới, Trương Mạnh Khôi lập tức tiến lên chào hỏi Giang Dĩ Minh.
“Cậu định mở rộng quán bar à?” - Giang Dĩ Minh tò mò hỏi, thấy vài khu mặt tiền bên cạnh quán bar đang được sửa sang.
“Đúng vậy!” - Trương Mạnh Khôi gật đầu nói. "Hai quán bar kia không thể kinh doanh được. Công việc kinh doanh của em ở quán bar bây giờ rất tốt, gần đây thậm chí em bận đến mức không có thời gian ngồi nghỉ được, vì vậy em đã nghĩ đến việc phá bỏ tất cả các khu mặt tiền bên cạnh nó và mở rộng quán bar."
“Ừm, không tệ!” - Giang Dĩ Minh gật đầu nói. "Cứ làm như thế đi. Sửa sang xong, tôi đến thiết kế cho cậu."
"Được rồi! Anh Dĩ Minh, cảm ơn anh!" - Trương Mạnh Khôi cười nói.
“Nhân tiện, cửa hàng trang sức đang sửa sang phải không?” - Giang Dĩ Minh hỏi.
“Hhmm, nó đang được sửa chữa!” - Trương Mạnh Khôi gật đầu nói: "Em đã hỏi quản đốc. Theo tốc độ tu sửa bình thường, ước tính cửa hàng trang sức sẽ được sửa xong trong khoảng 20 ngày, sau đó là có thể mở cửa kinh doanh được rồi. Nhân đây, anh Dĩ Minh, cửa hàng trang sức anh nghĩ tên đặt tên cho nó là gì? Để em có thể dễ dàng bảo đàn em đi làm một bảng hiệu"
"Tên ..." Giang Dĩ Minh khẽ cau mày một lúc, thành thật mà nói, phải nghĩ ra một cái tên thật sự khiến Giang Dĩ Minh đau đầu: "Cậu có nghĩ ra một cái tên nào hay ho không?"
“Em sao?” - Trương Mạnh Khôi sửng sốt, sau đó cười nói. "Anh Dĩ Minh, thành thật mà nói, em đã nghĩ ra một cái tên, để em nói cho anh biết. Chị dâu tên là Thẩm Thanh Nga, vậy chúng ta cứ gọi nó là Cửa hàng trang sức Thanh Nga, được không?"
“Cửa hàng trang sức Thanh Nga?” - Giang Dĩ Minh nghĩ kỹ rồi gật đầu nói: "Duyệt, cái tên này thật hay, vậy thì dùng cái tên này đi!"
“Được rồi, anh Giang Dĩ Minh, vậy em sẽ theo tên này tìm người làm bảng hiệu” - Trương Mạnh Khôi nói.
"Tốt!"
“Mà này, anh Giang Dĩ Minh, em không biết có nên nói với anh một chuyện này không" - Trương Mạnh Khôi nghĩ kỹ rồi nói với Giang Dĩ Minh.
“Sao có chuyện gì vậy? Cậu nói đi.” - Giang Giang Dĩ Minh châm một điếu thuốc bắt đầu hút.
"Chuyện như thế này. Hôm qua, khi cửa hàng trang sức của chúng ta đang sửa sang lại, thì chợt nhiên có một cặp vợ chồng trẻ đã đến cửa hàng của chúng ta. Sau khi bước vào cửa hàng đã hét lên rất lớn, họ nói gì mà ai cho phép mở một cửa hàng trang sức ở đây? Chúng ta có đủ tư cách để mở cửa hàng trang ở đây hay sao? Đó, họ nói như thế đó " - Trương Mạnh Khôi nói: "Sau đó, người thợ xây gọi điện cho em tới, và em đã cãi nhau với họ vài câu, sau đó, em mới biết người bên kia là người phụ trách cửa hàng trang sức Thẩm Thị. Người đàn ông tên là Trần Nhậm, còn người phụ nữ tên là Thẩm Mai An. Em vừa nghe đên Thẩm Thị liền nghĩ đó không phải là nhà của chị dâu sao? Vậy nên, em đã nói, cửa hàng trang sức này là do anh Dĩ Minh mở, và anh cũng là người nhà họ Thẩm"
"Ai biết được, ngay khi em nói đó là anh, họ sẽ càng hét dữ dội hơn, và nói rằng anh là một tên khốn nạn, sao anh thực sự dám mở một cửa hàng trang sức. Nếu anh thực sự có thể mở một cửa hàng trang sức, họ sẽ phá anh hai ba lần một ngày.! "
“Thẩm Mai An nói như thế thật sao?” - Giang Dĩ Minh cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!