“Nếu đã giỏi như vậy, tại sao đối với chuyện Giang Dĩ Minh mở cửa hàng trang sức lại sợ đến thế?” - Thẩm Thanh Nga lạnh lùng hỏi: "Mai An và Trần Nhậm có năng lực như vậy, hãy để họ cạnh tranh trực tiếp với cửa hàng trang sức của Giang Dĩ Minh. Đến lúc đó, chỉ cần con gái nhà thiếm có năng lực thật sự, khiến ho cửa hàng trang sức của Giang Dĩ Minh sẽ không thể kinh doanh được nữa, tôi không có gì để nói!"
“Tôi không quan tâm, cửa hàng trang sức của nhà cô phải đóng cửa!” - Hà Linh Lâm lớn tiếng nói: "Lùi lại 10.000 bước mà nói, nếu nhà cô thực sự muốn mở một cửa hàng trang sức, vậy cũng tốt. Tên phải đổi thành Cửa hàng trang sức Thẩm Thị, và Mai An nhà tôi phải sở hữu 51% cổ phần. Nhà cô muốn làm gì với số cổ phần còn lại tùy ý! "
“Thiếm hai, thiếm làm vậy chẳng khác gì là ăn cướp!” - Thẩm Thanh Nga tức giận gầm lên: "Cửa hàng trang sức này do chính Giang Dĩ Minh mở, tôi thậm chí còn không đòi cổ phần. Tại sao thiếm lại muốn Giang Dĩ Minh chia cổ phần cho nhà thiếm, mà còn phải cho hơn phân nữa cổ phần như thế?"
“Cái gì mà ăn cướp chứ hả?” - Hà Linh Lâm tức giận gầm lên, sau đó nhìn về phía cụ ông Trần Tính nói: "Ba, Ba phải giúp chúng con quyết định. Ba giao tất cả tài sản của gia đình họ Thẩm cho Thanh Nga quản lý, bố đã giao cho Mai An nhà chúng con một vài cửa hàng trang sức. Con không nói gì, nhưng không thể để Mai An nhà chúng con chịu thiệt thòi được. Thậm chí còn không thể tiếp tục quản lý được một vài cửa hàng trang sức, phải không? Đây không phải là tuyệt đường làm ăn của gia đình chúng con sao?" - Thẩm Kha lúc này cũng gật đầu: "Ba, nhìn xem, Giang Dĩ Minh này mở cửa hàng quần áo, cửa hàng hoa quả, thậm chí là công ty bất động sản gì đó chả được? Tại sao lại muốn mở cửa hàng trang sức? Chuyện này rõ ràng không phải là đang muốn đối đầu lại gia đình chúng con hay sao? Đây là cố ý nhắm mục tiêu và chúng con, bọn họ chẳng phải muốn đến lúc đó sẽ thu tóm hết tài sản của nhà họ Thẩm vào tay hay sao, khiến cho gia đình chúng con không còn chỗ đứng nữa!”
“Anh hai, chị dâu!” - Lúc này, Thẩm Doanh đứng dậy nói: "Hai người không nghĩ là nói như vậy quá lời rồi sao? Giang Dĩ Minh chẳng qua cũng chỉ là mở một cửa hàng trang sức, có đến mức như thế sao? Không có quy định nào về việc cậu ấy không được phép mở một cửa hàng trang sức cả. Kinh doanh cửa hàng trang sức này không có gì sai cả. Ai cũng có quyền kinh doanh, ai có bản lĩnh thì cứ làm. Nếu sợ Giang Dĩ Minh cướp công việc kinh doanh cửa hàng trang sức của nhà anh chị, chi bằng hãy bảo Mai An và Trần Nhậm làm việc chăm chỉ hơn để phát triển cửa hàng trang sức. Đừng để cửa hàng trang sức tiếp tục thua lỗ, Thanh Nga nói đúng, nếu tụi nó có bản lĩnh, khiến cho cửa hàng trang sức của Giang Dĩ Minh không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, cũng không có gì để nói, điều này rõ ràng, đó là cạnh tranh công bằng! "
"Thẩm Doanh! Ý cô là gì?" - Hà Linh Lâm đột nhiên hét vào mặt Thẩm Doanh: "Cô phải coi lại vị trí của cô đi, cô là con gái nhà họ Thẩm chúng ta đã gả đi, lời xưa đã nói, con gái lấy chồng như nước đổ đi, chuyện của nhà họ Thẩm chúng ta, bây giờ không đến lượt cô nhúng tay vào!"
"Chị..." - Nghe Ha Linh Lâm nói những lời như vậy, Thẩm Doanh tức giận đến mức không thốt nên lời!
“Được rồi, im lặng hết cho tôi!" Lúc này, xụ ông Thẩm Tính lớn tiếng quát: "Ông già vẫn còn sống như này, vậy mà các người lại không xem ông già này ra gì? Chuyện này tôi đã quyết định rồi. Từ nay về sau, cửa hàng trang sức của Giang Dĩ Minh sẽ đóng cửa không được phép kinh doanh!"
“Ba sáng suốt!” Hà Linh Lâm ngay lập tức vui mừng hét lên và nói: "Cửa hàng trang sức của cậu ta lẽ ra không được phép kinh doanh!"
“Mọi người đã thấy chưa, ông nội, ông vẫn đứng về phía lẽ phải!” Thẩm Mai An lúc này vui vẻ nói!
“Ông nội.” - Giang Dĩ Minh lúc này mới đứng lên, nhìn Thẩm Tính, nói. "Mọi người đang tranh luận và đưa ra kết luận ở đây. Mọi người đã hỏi ý kiến của chủ cửa hàng trang sức chưa?"
"Tôi có cần hỏi ý kiến của anh sao? Anh là người nhà họ Thẩm của chúng tôi, vậy anh phải nghe lời nhà họ Thẩm!" - Hà Linh Lâm lớn tiếng nói.
Cụ ông Thẩm Tính nhìn Giang Dĩ Minh hỏi. "Cái gì, cậu muốn làm trái mệnh lệnh của tôi?"
Giang Dĩ Minh cười nhẹ nói: "Không tính là chống đối, nhưng cửa hàng trang sức này không cho cháu mở, chắc chắn không thể nào! Đây là cửa hàng trang sức của cháu, không ai đủ tư cách để ngăn cản tôi không mở là không mở!"
"Giang Dĩ Minh, cậu dám làm trái lệnh của cụ ông hay sao. Trong họ Thẩm của chúng ta, không ai dám trái lệnh cụ ông. Cậu thật là cả gan, cậu cũng giỏi lắm, người đầu tiên lại dám bỏ ngoài tai lời của cụ ông!" Hà Linh Lâm lớn tiếng, để làm cho rõ ràng, bà ta đã đổ thêm dầu vào lửa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!