Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

“Dương Tư Khôn, ông còn có lương tâm hay không?” Lúc này người đàn ông trong cơn giận dữ thiêu đốt, chỉ vào Dương Tư Khôn lớn tiếng rống giận: “Hôm qua rõ ràng là ông chẩn đoán cho mẹ tôi, lúc ấy tôi đã đi cùng mẹ tôi đến đây!”

“Vậy sao?” Dương Tư Khôn thản nhiên cười, nói: “Vậy được, nếu cậu nói là khám bệnh ở chỗ tôi, vậy lấy chứng cứ ra đi, đơn thuốc tôi kê đâu? Còn có biên lai sau khi bốc thuốc ở chỗ chúng tôi đâu? Lấy ra cho tôi xem…”

“Lúc đó sau khi bốc thuốc, phương thuốc đã bị thu lại, biên lai? Các người bốc thuốc ở nơi này, đã đưa biên lai cho người khác khi nào chứ?” Người đàn ông lớn tiếng nói.

“Vậy thì xin lỗi, không có phương thuốc, không có biên lai, mà cậu cũng dám đến nói xấu tôi sao? Có phải công việc của cậu quá rảnh rồi hay không?” Dương Tư Khôn nói: “Được rồi, đừng quấy rối ở chỗ tôi nữa, mau cút đi, chỗ này của tôi còn có nhiều bệnh nhân phải khám, nếu lát nữa tôi thật sự báo cảnh sát bắt các người đi, thì ai cũng không đẹp mặt đâu.”

“Dương Tư Khôn!” Người đàn ông đó tiến lên túm lấy cổ áo Dương Tư Khôn, giận dữ quát: “Ông rõ ràng muốn quỵt đúng không? Nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích, thì hôm nay ông đây sẽ đập cửa hàng của ông!”

“Đồ đệ, báo cảnh sát đi!” Dương Tư Khôn quay đầu nhìn đồ đệ của mình, thản nhiên nói.

“Đợi một chút!” Lúc này Giang Dĩ Minh mở miệng nói: “Dương Tư Khôn, có phải ông đã quyết quỵt nợ không?”

“Không phải bệnh nhân tôi khám thì tôi quỵt cái gì chứ?” Dương Tư Khôn nói.

“Nếu tôi có thể chứng minh đây là bệnh nhân mà ông khám, thì ông tính sao?” Giang Dĩ Minh hờ hững nhìn Dương Tư Khôn, hỏi. Thật sự không ngờ, Dương Tư Khôn chẳng những không có y đức, mà ngay cả làm người cũng kém cỏi như vậy, bản thân đích thân khám cho bệnh nhân, lại có thể xoay người không nhận, người như vậy cũng xứng làm bác sĩ sao?

Khó trách hội Đông y lại sa sút như vậy, chính là vì người như Dương Tư Khôn, nên dẫn đến mọi người ngày càng không tin tưởng, thất vọng về Đông y!

“Nếu như cậu có thể chứng minh bệnh nhân này là do tôi khám, phương thuốc là tôi kê, vậy thì tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi bệnh nhân này!” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói.

“Vậy đã đủ rồi sao?” Giang Dĩ Minh thờ ơ hỏi.

“Vậy còn chưa đủ sao?” Dương Tư Khôn nói.

“Chưa đủ!” Giang Dĩ Minh nói: “Y quán của ông tên là nhà Tế Thế, hai chữ Tế Thế xuất phát từ hành y tế thế, nhưng ông lại lợi dụng danh nghĩa khám bệnh vơ vét tiền bạc, bệnh nhân đã khám xong xoay người lại không nhận, người như ông, y quán như ông thật sự có lỗi với ba chữ nhà Tế Thế này, con người ông, uổn công xưng làm bác sĩ. Nếu tôi có thể chứng minh bệnh nhân này là do ông trị liệu, phương thuốc do ông kê đơn, vậy thì không cần xin lỗi, hãy tháo tấm bảng nhà Tế Thế của các người xuống để cho tôi lấy đi, và ông mãi mãi không thể hành y! Có dám không?”

“Không được!” Dương Tư Khôn không chút suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: “Cái giá này quá lớn, không thể nào!”

Giang Dĩ Minh lập tức cười giễu, nói: “Dương Tư Khôn, cái giá phải trả lớn sao? Chẳng phải ông nói bệnh nhân này không phải do ông chẩn đoán kê đơn thuốc sao? Vậy cái giá này đối với ông không là gì cả, ông sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ ông chột dạ sao?”

“Đúng vậy, ông chột dạ sao?” Lúc này người đàn ông bên cạnh cũng lớn tiếng hét với Dương Tư Khôn.

“Tôi…” Dương Tư Khôn không biết nên nói gì, trong lòng ông ta biết rõ có trị liệu cho bà cụ này hay không, mặc dù phương thuốc và biên lai đều đã bị thu lại, nhưng vẫn chưa kịp tiêu hủy, đều được cất giữ bên trong, nếu đám người Giang Dĩ Minh thật sự vào tìm, chắc chắn có thể tìm được!

“Sao vậy? Ông không dám nói nữa sao? Nếu ông không dám, có phải là cho thấy hôm qua chính ông đã trị liệu cho bà cụ này không? Ông chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới cố ý không nhận, đúng không?” Giang Dĩ Minh thản nhiên nhìn Dương Tư Khôn, hỏi.

“Cậu giấm thối!” Bị Giang Dĩ Minh chọc giận như vậy, Dương Tư Khôn lập tức giận dữ nói: “Được, tôi đồng ý cậu, chỉ cần cậu có thể tìm được đủ chứng cứ chứng minh, vậy thì cứ làm như cậu nói, lấy đi tấm bảng của tôi, tôi mãi mãi không được hành y. Nhưng nếu không tìm thấy bằng chứng thì sao? Cậu sẽ làm gì?”

“Tôi làm gì sao? Ông nói xem!” Giang Dĩ Minh buông tay, nói.

“Được!” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói: “Nếu cậu không tìm được đủ chứng cứ, vậy hãy quỳ ở cửa nhà Tế Thế của tôi bảy ngày bảy đêm, sau đó bồi thường cho tôi ba mươi tỷ phí tổn thất tinh thần, hơn nữa, từ nay về sau cậu cũng không được hành y!”

Dương Tư Khôn cũng xem như là báo thù riêng, dù sao sau khi Giang Dĩ Minh xuất hiện ở thành phố Nam Hoàng, việc làm ăn của ông ta đã ít đi, hơn nữa trong lòng ông ta biết rõ y thuật của Giang Dĩ Minh giỏi hơn ông ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Giang Dĩ Minh sẽ cướp hết việc làm ăn của ông ta! Cho nên để Giang Dĩ Minh mãi mãi không được hành y, như vậy ông ta sẽ có thể tiếp tục hành y kiếm tiền ở thành phố Nam Hoàng!

“Không thành vấn đề!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói.

“Được, vậy hiện tại cậu lấy chứng cứ ra đi!” Dương Tư Khôn nói với Giang Dĩ Minh.

Lúc nói chuyện, còn hướng về phía đồ đệ của mình nháy mắt một cái, ý chính là bảo đồ đệ nhanh chóng đi vào tiêu hủy toàn bộ phương thuốc và biên lai liên quan đến bà cụ này!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận