“Ông nói cái gì?” - Giang Dĩ Minh cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, làm bộ như không nghe thấy.
"Tôi đã nói, tấm bảng của Tế Thế Đường này là do đô đốc Thanh triều tặng cho tổ tông của tôi. Nó rất quý giá đối với tổ tông của chúng tôi. Tốt nhất cậu nên giữ nó lại cho tôi. Nếu có chút hư hại gì, tôi sẽ không để yên cho cậu! ” - Dương Tư Khôn chỉ vào Giang Dĩ Minh và lớn tiếng chửi rủa.
"Ồ ..." Giang Dĩ Minh gật đầu nói - "Được rồi tôi hiểu rồi!"
Sau đó, Giang Dĩ Minh quay lại nhìn người bên cạnh hỏi: "Mọi người, người nào cao, hãy giúp tôi gỡ tấm bảng hiệu đó xuống, rồi đập đi cho tôi!"
“Giang Dĩ Minh !!!” - Dương Tư Khôn đột nhiên hét lớn: "Cậu nói cái gì? Cậu định đập vỡ bảng hiệu này?"
“Ừ!” - Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Cậu điên rồi phải không?” - Dương Tư Khôn rống to: "Nếu hôm nay cậu dám đập vỡ tấm bảng hiệu này, thì hôm nay tôi quyết sống chết đến cùng với cậu!"
“Dương Tư Khôn, hãy hiểu rõ một chuyện.” - Giang Dĩ Minh nhìn Dương Tư Khôn và nói: "Theo hợp đồng cá cược của chúng ta, tấm bảng hiệu này hiện tại là của tôi, nghe cho rõ ràng, nó là của tôi! Vì tất cả đều là của tôi, thế nên tôi có thể đập vỡ bất cứ lúc nào, ông có thể ngăn cản được sao?"
"Cậu…" - Dương Tư Khôn đột nhiên dừng lại.
“Đập tấm bảng đó cho tôi!” - Giang Dĩ Minh nói với đám người xung quanh.
Hai chữ "Tế Thế Đường" quả thực rất hay, nhưng Giang Dĩ Minh, ngay cả khi anh ấy muốn cho Dương Tư Khôn thấy, nếu một bác sĩ không thể hoàn thành nhiệm vụ cứu giúp thế giới, thì việc giữ một tấm bảng có dòng chữ "Tế Thế Đường ”?
Vị Đô đốc Hải quân, người đã tặng bảng hiệu cho tổ tông của Dương Tư Khôn, chắc hẳn đã thấy được tài năng y thuật vô song, lòng nhân ái và vì bệnh nhân của tổ tông Dương Tư Khôn, nhưng nếu nhìn thấy tên bác sĩ Dương Tư Khôn này, chắc hẳn người đó đã phải đập tan tấm bảng này từ lâu!
Với sự giúp đỡ của những người xung quanh, tấm bảng hiệu đã được loại bỏ, và sau đó nó bị đập tan thành từng mảnh!
“Giang Dĩ Minh, cậu, đợi đó, cậu nhất định không được chết yên ổn, nhất định chết không được yên ổn!" - Dương Tư Khôn run lên vì tức giận khi nhìn thấy tấm bảng của tổ tông đã bị đập vỡ, nhưng tấm bảng này quả thực là của Giang Dĩ Minh rồi, còn ông ấy thì bất lực không thể làm gì được.
Chỉ là trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng đau khổ, dù sao thì đó là bảng hiệu truyền nhiều đời của tổ tông mà!
Nhưng không biết, từ lâu ông ta đã làm trái lại ý nghĩa của tấm bảng này!
"Anh Giang, từ nay về sau, đây sẽ là phòng khám của anh chứ?"
"Anh Giang, sau này chúng ta đều có thể gặp lại anh được không?"
"Anh Giang, anh cũng không tính phí dược liệu đắt như vậy, đúng không?"
Những người xem lúc này vây quanh Giang Dĩ Minh và hỏi liên tiếp.
Giang Dĩ Minh cười nói: "Vốn dĩ nơi này là của tôi, Giang Dĩ Minh, tôi sẽ tới đây khám chữa bệnh, còn về phần chi phí, tôi cũng sẽ không tính quá cao, hôm nay tôi sẽ ở lại đây chẩn đoán và điều trị cho tất cả mọi người, sau đó, phòng khám sẽ đóng cửa một tuần để chấn chỉnh, một tuần sau sẽ chính thức mở cửa! "
"Vậy thì, anh Giang, anh đã đập nát tấm biển của phòng khám này. Tương lai anh sẽ đặt tên cho phòng khám này là gì?"
"Vâng, anh Giang, phòng khám của anh tên là gì!"
Giang Dĩ Minh cười nhẹ nói: "Vì đó là phòng khám Trung Y của tôi, và tôi giỏi nhất là châm cứu, nên sau này phòng khám sẽ được gọi là phòng khám Ngũ Châm!"
"phòng khâm Ngũ Châm, được rồi, tôi nhớ rồi!"
"Phòng khám Ngũ Châm, hay, được!"
Sau đó Giang Dĩ Minh ngồi chữa bệnh cho những người xếp hàng ở phòng khám, bởi vì phòng khám này không tốn nhiều công sức để sở hữu, hôm nay Giang Dĩ Minh cũng phất tay, miễn phí chẩn đoán và điều trị, miễn phí kê đơn thuốc!
Dù sao thì đó cũng không phải là tiền của anh ây!
Về phần bà lão kia, Giang Dĩ Minh là người đầu tiên kê cho bà ấy một đơn thuốc, đối với bệnh viêm phổi và ho do cảm lạnh phổi, anh ấy kê một loại "Thuốc sắc cảm mạo" và nhờ bà lão mang về làm thuốc sắc rồi uống trong vòng một tháng. Có thể được chữa lành!
Bởi vì Giang Dĩ Minh khám bệnh quá nhanh, nhiều người còn chưa kịp ngồi xuống, Giang Dĩ Minh đã chẩn đoán xong bệnh tình của họ và viết xong đơn thuốc, sau đó kêu những người họ vào lấy thuốc.
Vì vậy, mặc dù có rất nhiều người ở đây, Giang Dĩ Minh đã khám bệnh hết những bệnh nhân này trước bốn giờ chiều.
Mà nhân viên bốc thuốc cũng vất vả rồi, ngay cả lúc làm việc cũng chạy ngược xuôi chạy ngược xuôi, mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ sau khi Giang Dĩ Minh khám xong hết bệnh nhân ở đó, thì mới bốc thuốc xong cho tất cả các bệnh nhân này!
“Anh Dĩ Minh!” - Lúc này, Trương Mạnh Khôi cũng đi tới.
“Hừ, sau này cậu không cần lo lắng tới phòng khám Trung Y, bây giờ, phòng khám Trung Y này sẽ là của tôi!” Giang Dĩ Minh nói với Trương Mạnh Khôi.
“Anh Giang Dĩ Minh, đây là phòng khám Trung Y của Dương Tư Khôn. Sao lại chuyển qua thành của anh rồi?” - Trương Mạnh Khôi ngạc nhiên nhìn Giang Dĩ Minh và hỏi.
“Không phải chuyển nhượng, mà là thắng lợi đoạt được!” - Giang Dĩ Minh cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!