Không phải là người khi trước bước vào là Giang Dĩ Minh hay sao? Hơn nữa, trong phòng cấp cứu này chỉ có một cửa, và Trương Nghiêm cũng chưa từng thấy bất cứ ai bước vào trong đấy!
Vậy thì tại sao vào lúc này, lại có một ông già gầy gò xuất hiện ở cửa?
Thẩm Thanh Nga lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía bên này, khi nhìn thấy một ông lão già nua gầy gò xuất hiện ở cửa, cô cũng cảm thấy bất ngờ một chút, nhưng khi quan sát kỹ hơn, lông mày của lão nhân này rất giống với Giang Dĩ Minh, quần áo đang mặc trên người ông ấy cũng giống hệt của Giang Dĩ Minh?
Nhìn ông lão một cách mơ hồ, Thẩm Thanh Nga chậm rãi bước tới, nhìn Giang Dĩ Minh, môi run run hỏi: "Ông… ông là Giang Dĩ Minh đúng không?"
“Ông là Giang Dĩ Minh sao?” - Nghe được câu hỏi của Thẩm Thanh Nga, Trương Nghiêm vô cùng sửng sốt, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính ông ấy là, ông lão này làm sao có thể là Giang Dĩ Minh được kia chứ? Giang Dĩ Minh bao nhiêu tuổi, ông lão này bao nhiêu tuổi?
Nhưng mà, khi nhìn kỹ lại ông lão, Trương Nghiêm mới nhận ra ông lão này và Giang Dĩ Minh có dáng vẻ quả thực rất giống nhau!
Giang Dĩ Minh cười khổ, nhìn Thẩm Thanh Nga rồi nói: "Thanh Nga, dáng vẻ của tôi có làm cô thấy sợ hãi không?"
"Giang Dĩ Minh…" - Thẩm Thanh Nga lập tức lao về phía Giang Dĩ Minh, bất kể lúc đó cô đang ở đâu, có bao nhiêu người đang nhìn, thì cô cũng mặc kệ tất cả mà lập tức lao vào ôm chặt Giang Dĩ Minh.
Thẩm Thanh Nga không phải kẻ ngốc, cô đương nhiên biết nguyên nhân khiến Giang Dĩ Minh trở nên như vậy hoàn toàn là do anh ấy đã hy sinh để cứu mạng những bệnh nhân đó, mới dẫn đến việc anh trở thành một ông lão già yếu như thế này!
Trong nhất thời, cổ họng Thẩm Thanh Nga nghẹn lại, nước mắt chảy dài trên má.
Sự hy sinh của Giang Dĩ Minh khiến cô ấy vô cùng cảm động, trái tim rung lên liên hồi vì xót xa và xúc động!
Anh ấy đã phải trả một cái giá quá đắt để cứu 4 bệnh nhân, và để tránh cho công ty của nhà họ Thẩm phải chịu nhiều tổn thất.
“Anh… anh thật sự là Giang Tiểu Bắc?” - Trương Nghiêm mở to mắt nhìn Giang Dĩ Minh: "Anh, tại sao anh lại trở nên như thế này?"
Giang Dĩ Minh đầu tiên lau đi nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Nga, sau đó nhìn Trương Nghiêm bất lực nói: "Viện trưởng Trương, sở dĩ tôi trở nên như vậy là vì cứu sống bốn bệnh nhân. Còn nguyên nhân cụ thể thì tôi không tiện nói cho các người biết, nhưng đừng lo lắng, bốn bệnh nhân đã có tôi rồi. Bôn người họ đã được tôi cứu, và bây giờ, tất cả họ đều sống lại!"
“Tất cả đều đã sống rồi?” - Trương Nghiêm lập tức hưng phấn mà lớn tiếng nói: "Giang Dĩ Minh, anh, anh thật sự đã cứu hết những người chết kia sao?"
Giọng nói của Trương Nghiêm lớn đến mức hầu như tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy, người nhà của bệnh nhân đang đau buồn sau khi nghe được lời nói của Trương Nghiêm, lập tức chuyển sự chú ý về phía bên này, sau đó chạy nhanh tới.
"Còn sống? Em trai tôi còn sống?"
"Con trai của tôi cũng còn sống sao?"
"Có thật không? Bọn họ thật sự còn sống?"
Giang Dĩ Minh yếu ớt gật đầu với những người có mặt rồi nói: "Đúng vậy, tất cả đều đã sống lại, nhưng tình hình hiện tại vẫn rất nguy kịch, cần cấp cứu mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Tiếp theo hãy giao cho các bác sĩ trong bệnh viện."
Giang Dĩ Minh thực sự muốn tự mình giải cứu những người kia, bởi vì nếu anh ta cứu bọn họ, châm cứu và bốc thuốc kết hợp với linh khí, những bệnh nhân đó sẽ có nhiều khả năng vượt qua cơn nguy kịch hơn.
Tuy nhiên, hiện tại cơ thể của anh ấy rất yếu, thậm chí nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, lúc này có bưng bát cơm đến cho anh ấy, sợ là anh ấy còn không nhấc nổi đũa.
Trong tình huống như vậy, Giang Dĩ Minh quả thật là không thể giải cứu nổi bệnh nhân.
“Ông, ông là ai?” - Sau khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh nói chuyện, người nhà của những bệnh nhân đó đều sửng sốt, ông già trước mặt là ai, bọn họ hoàn toàn không quen biết!
“Anh ấy là người đã vào và cứu những bệnh nhân chết trước đó.” Trương Nghiêm nói lớn với tất cả người nhà của những bệnh nhân có mặt: "Anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi khi vào trong cứu chữa, nhưng vì anh ấy đã cứu tất cả những bệnh nhân đó, hiện tại, anh ấy đã trở nên như thế này ..."
Trương Nghiêm không biết lý do cụ thể, và ông cũng biết rằng dù anh có nói như vậy thì người nhà bệnh nhân cũng không nhất thiết sẽ tin.
Nhưng dù sao thì, một câu nói như vậy, một sự thay đổi như vậy, hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của mọi người!
"Thanh Nga, chuyện tiếp theo tôi giao cho cô. Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, tôi đi nghỉ ngơi..." Cơn mệt mỏi bắt đầu ập đến, thậm chí là Giang Dĩ Minh không còn sức lực để nói hết câu.
“Tôi sẽ thu xếp!” Trương Nghiêm đột nhiên lớn tiếng, gọi vài y tá đến, mang cáng đến, sau đó bế Giang Dĩ Minh đi về phía khu VIP nghỉ ngơi.
Người nhà của những bệnh nhân có mặt lúc này mới kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Minh, mặc dù họ không tin những gì Trương Nghiêm nói, nhưng họ quả thực vừa nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào phòng cấp cứu, nhưng sau đó lại có một ông lão bước ra ngoài!
Hơn nữa, ông già này trông rất giống với người trẻ tuổi bước vào trước đó!
Điều này khiến họ phải tin rằng những gì Trương Nghiêm nói là sự thật!
Một lúc sau, người nhà của những bệnh nhân này mới bình tĩnh lại, khi nhìn Giang Dĩ Minh đang được khiêng đi và Thẩm Thanh Nga đang đi bên cạnh, họ đã mất đi vẻ tức giận trước đây, thậm chí còn có thêm một chút cung kính.
Không cần biết lý do của sự việc này là gì, Tập đoàn họ Thẩm đã phải trả một cái giá quá lớn để cứu người nhà của họ, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến họ phải nể phục rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!