“Thanh Nga, trông tôi rất xấu xí đúng không?” - Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga với một nụ cười gượng gạo.
Ở khu VIP có một tấm gương, Giang Dĩ Minh tình cờ nhìn thấy mình trong gương, lúc này giống như một ông già ngoài 80, thật sự là vô cùng xấu xí.
Thẩm Thanh Nga lắc đầu nói: "Giang Dĩ Minh, anh không hề xấu xí. Trong lòng em, anh vẫn là người đẹp trai nhất."
Khi Thẩm Thanh Nga nói, cô ấy lập tức cúi xuống và hôn lên mặt Giang Dĩ Minh.
"Từ bây giờ, cho dù anh có trở thành gì đi chăng nữa, thì anh sẽ mãi mãi là chồng của Thẩm Thanh Nga này. Cả đời này anh sẽ thuộc về em." - Thẩm Thanh Nga nói với Giang Tiểu Bắc bằng ánh mắt kiên định.
Nếu như nói Thẩm Thanh Nga trước kia nguyện ý giao thân cho Giang Dĩ Minh, còn có chút do dự, thì lúc này Thẩm Thanh Nga không chút do dự, cô ấy đã hoàn toàn yêu Giang Dĩ Minh rồi, tình cảm trái tim của cô, đã được hoàn toàn lấp đầy bởi Giang Dĩ Minh!
Hôm nay, sự hy sinh của Giang Dĩ Minh đã khiến Thẩm Thanh Nga vô cùng xúc động.
Vì cô ấy mà Giang Dĩ Minh đã nguyện ý hy sinh nhiều như vậy, người đan ông như vậy, còn điều gì hối tiếc khi trao trọn tình yêu cho họ chứ?
Trên miệng Giang Dĩ Minh nở nụ cười nhẹ, sau đó liền nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ!
Anh ấy kiệt sức rồi!
Thẩm Thanh Nga lại hôn lên mặt Giang Dĩ Minh, sau đó, giống như một người vợ đức hạnh, cởi giày của Giang Dĩ Minh ra, sau đó đắp chăn bông cho anh ấy.
Sau khi đưa đơn thuốc cho Trương Nghiêm, Thẩm Thanh Nga trở lại khu VIP, ngồi bên cạnh Giang Dĩ Minh lúc này đã ngủ say, cô ở đây cả buổi, không đi đâu nửa bước!
Tại phòng cấp cứu, các bác sĩ cũng đang nỗ lực cứu chữa cho bệnh nhân.
Thực sự mà nói, việc cấp cứu bệnh nhân suy gan nặng là rất khó, vì gan là cơ quan nội tạng chính của con người, nếu gan bị thương thì thiệt hại cho cơ thể là rất lớn, rất dễ dẫn đến tử vong!
Tuy nhiên, ngay sau khi họ bắt đầu cho các bệnh nhân uống thuốc Trung Y theo yêu cầu của Trương Nghiêm, họ phát hiện ra rằng tình trạng của những bệnh nhân này dường như đã được cải thiện rất nhiều ngay sau đó và chức năng gan được cải thiện nhiều, cùng với sự cứu chữa của họ, đã đạt được một hiệu ứng cấp số nhân!
Đây là điều mà họ, với tư cách là một bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, hoàn toàn không ngờ tới!
Tất cả đều cho rằng ca cấp cứu hôm nay tuyệt đối không thể cứu sống bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có thể ổn định tình trạng của họ một chút, sau đó sẽ đẩy bệnh nhân đến khoa hồi sức cấp cứu để quan sát, nếu có tình huống xảy ra thì lập tức đưa ra biện pháp.
Tuy nhiên, theo như tình hình của họ lúc này, bệnh nhân dường như đã qua cơn nguy kịch và coi như đã nằm trong vòng kiểm soát.
Một thời gian, các bác sĩ này trở nên rất hiếu kỳ về các bài thuốc Trung Y mà bệnh nhân đã dùng.
Thậm chí họ còn bắt đầu nghi ngờ rằng bệnh nhân không phải dùng thuốc Trung Y mà là một loại thuốc tiên nào đó!
Các bâc sĩ vẫn nổ lực cứu chữa, khoảng hai giờ sau, tất cả các bác sĩ này đã ra khỏi phòng cấp cứu.
“Tình hình thế nào?” - Trương Nghiêm hỏi.
“Tình trạng của bệnh nhân rất tốt.” - Bác sĩ Hồ nói với Trương Nghiêm: "Các bệnh nhân hôm nay gần như đã qua cơn nguy kịch, khả năng sống sót là rất cao. Tiếp theo, họ chỉ cần được theo dõi tại khoa hồi sức tích cực trong một hai ngày. Nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển lên bệnh viện đa khoa!"
“Tuyệt vời!” - Trương Nghiêm nghe được câu này rất hứng khởi, đấm vào lòng bàn tay kia, trông rất phấn khích!
Cứ như thể những bệnh nhân này là người nhà của anh ấy vậy!
“Viện trưởng, đơn thuốc mà bệnh nhân uống từ đâu ra vậy?” - Bác sĩ Hồ nhìn Trương Nghiêm hỏi: "Tác dụng của bài thuốc Trung Y này thật sự rất đáng kinh ngạc. Nếu không có bài thuốc Trung Y này, ca cấp cứu của chúng tôi phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ. Hơn nữa, bệnh nhân có thoát khỏi nguy hiểm tính mạng hay không, chúng tôi cũng không thể chắc chắn!"
“Trung Y thật sự thần kỳ đến vậy sao?" - Trương Nghiêm nghe vậy, cũng rất sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
“Viện trưởng, không phải là anh đưa cho chúng tôi loại thuốc Trung Y đó sao? Anh không biết tác dụng của nó rất thần kỳ sao?” bác sĩ Hồ ngạc nhiên hỏi.
“Tôi thực sự không biết!” - Trương Nghiêm nói: "Thuốc đó là do Giang Dĩ Minh đưa cho tôi, còn bảo tôi đun thuốc và phát cho bệnh nhân... Không ngờ y thuật của anh Giang Dĩ Minh này lại lợi hại đến vậy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!