“Tôi hiểu rồi, anh chê ít tiền đúng không?” Người phụ nữ nhìn Giang Dĩ Minh, cười nhạt một cái, sau đó bà ấy lại lấy trong túi ra một thẻ ATM ném xuống đất, nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Có 3 tỷ trong thẻ ngân hàng này. Anh hãy cầm lấy rồi đi chữa bệnh cho bố tôi ngay nhanh lên. Nhớ nhé, anh phải ngoan ngoãn chăm sóc bố tôi đến khi nào ông ấy khỏe lại mới thôi. Nếu như bố tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì, đến lúc đó tôi sẽ giết anh!"
Giang Dĩ Minh không thèm nhìn tấm thẻ ngân hàng dưới đất lấy một cái, mà chỉ lãnh đạm châm một điếu thuốc, sau đó vừa hút vừa quay đầu bỏ đi.
“Này, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?” - Khi người phụ nữ nhìn thấy Giang Tiểu Bắc chuẩn bị rời đi, bà ta càng thêm tức giận, vội vàng đứng dậy, chạy đến cản đường trước mặt Giang Dĩ Minh rồi nói: "Tên kia, mau đi chữa trị cho ba tôi ngay!"
Lúc này, hai cảnh sát cũng bước tới và bắt đầu lời qua tiếng lại với người phụ nữ: "bà này, chân thành nói một tiếng xin lỗi khó lắm sao? Tôi bà thể thấy được anh chàng này đang có ý định muốn cứu chữa cho ba của bà, nếu không thì anh ấy đã không ở đây lâu như vậy, nhưng sao bà lại ngoan cố như vậy?"
“Đúng vậy đó!” - Một vị cảnh sát khác cũng góp lời: "Người ta tốt bụng cứu ba bà, nhưng bà lại đến đây nói ra biết bao nhiêu điều xấu xa, lại còn vu oan cho anh ấy có ý muốn hại chết ba bà. Cũng may là tình khí của anh chàng này rất hòa nhã. bà nói xem, nếu đổi lại là bà thì bản thân bà sẽ cảm thấy như thế nào chứ?
Sau khi nghe được hai người cảnh sát nói như thế, đồng thời nhìn thấy tình trạng của ông lão lúc này thật sự rất nghiêm trọng, người phụ nữ lập tức cúi đầu nói với Giang Dĩ Minh: "Anh trai này, tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi là tôi quá lỗ mãng, là lỗi của tôi, tôi không nên vô cớ trách cứ anh, không nên nói những lời nói thiếu suy nghĩ tổn thương anh như thế!"
"Anh trai này, tình hình hiện giờ của ông lão này thật sự rất nguy kịch, hay là anh hãy khám xem…" - Vị cảnh sát đó nói với Giang Dĩ Minh
“Được rồi, tôi đi khám cho ông ấy một chút!” Giang Dĩ Minh gật đầu, sau đó nhanh chóng đi về phía ông lão.
“Không được!” - ngay lúc này, vị bác sĩ đột nhiên đứng lên ngăn cản, lớn tiếng nói: "Chúng ta không thể để loại thuốc Đông y lộng hành này chữa trị cho bệnh nhân, nếu không, bệnh viện chúng tôi sẽ không nhận bệnh nhân này nữa!"
“Ông tránh ra cho tôi!” - Người phụ nữ trung niên xông lên hét lớn: "Nếu như vừa rồi ông không kêu ta rút ngân châm cứu ra, ba tôi sẽ trở nên như thế này sao? Nếu như ông còn dám ngăn cản nữa, chính là cố ý giết người!"
Nghe thấy người phụ nữ trung niên nói chuyện nghiêm túc như vậy, đặc biệt là bên cạnh còn có hai vị cảnh sát, ông bác sĩ chỉ biết co rúm đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên!
"Cầu xin anh, bây giờ hãy chữa trị cho ba tôi đi..." - Người phụ nữ trung niên nhặt những cây ngân châm dưới đất lên, nhẹ nhàng đưa cho Giang Dĩ Minh, nghiêng người nói.
Giang Dĩ Minh khử trùng ngân châm bằng linh khí, sau đó nhanh chóng đâm vào huyệt vị của ông lão!
Quả nhiên!
Sau khi ngân châm được ghim vào, nhìn máy theo dõi nhịp tim bên cạnh, có thể thấy tình hình của ông lão lập tức trở lại bình thường.
“Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi!” Giang Dĩ Minh đứng lên nói với người phụ nữ: "Bây giờ hay đưa bố của bà vào phòng cấp cứu, sau đó để ông ấy hồi phục trong bệnh viện, sau 24 giờ có thể rút ngân châm ra".
“Cám ơn anh, cám ơn anh rất nhiều!” - Người phụ nữ dường như bừng dậy trong tuyệt vọng, rối rít cảm ơn Giang Tiểu Bắc.
"Đi đi!"
Không phải Giang Dĩ Minh không muốn tiếp tục chữa trị cho ông lão ấy, mà tình hình của ông lão không thể chữa khỏi chỉ trong một sớm một chiều, mà cần phải từ từ chăm sóc, vì vậy, anh ấy đã vực dậy sự sống trong ông ấy, chuyện sau đó giao lại các bác sĩ trong bệnh viện là được rồi!
“Hừm, chẳng qua là mèo mù gặp phải chuột chết!” - Vị bác sĩ rõ ràng có thành kiến rất lớn với Trung y, cho nên giờ phút này, cho dù việc châm cứu của Giang Dĩ Minh đã phát huy tác dụng, nhưng ông bác sĩ ấy vẫn hừ lạnh một tiếng và thốt ra những câu nói rất hời hợt.
“Nếu thật sự có bản lĩnh, ông cứ đụng vào tôi xem?” Giang Dĩ Minh tức giận liếc nhìn bác sĩ một cái rồi nói.
“Tôi nói cho anh biết, cậu nhóc, Trung y của các anh, ở trước mặt chúng tôi, mãi mãi cũng chỉ là mấy thủ đoạn ba lừa bảy lọc mà thôi!” - Vị bác sĩ chỉ vào Giang Dĩ Minh nói: "Trung y của anh có biết cứu người không? Trung y của anh có thể chẩn đoán chính xác tình trạng của bệnh nhân không? Trung y của anh có thể nhanh chóng cải thiện tình trạng bệnh nhân khi đang dùng thuốc không? Không thể! Trung y đúng thật là rác rưởi!"
“Ông không biết, không có nghĩa là Trung Y không hay!” - Giang Dĩ Minh nói: "Vả lại, ông hãy nhớ, nếu không có tôi, không có Trung y thì ngày hôm nay ông đã trở thành một kẻ giết người rồi, hiểu không?"
"Đùa chắc!"
“Phí lời làm gì? Đưa ba tôi nhập viện lẹ đi!” - Lúc này, người phụ nữ trung niên nhìn vị bác sĩ và lớn tiếng quát vào mặt ông ta.
“Xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận bệnh nhân này!” - Bác sĩ xua tay nói: "Bệnh viện của chúng tôi cũng có quy định, chúng tôi sẽ không bao giờ tiếp nhận bệnh nhân đã được điều trị bởi các bác sĩ khác, đặc biệt là những người đã được điều trị bằng Trung y!"
“Ông nói cái gì?” - Một trong những cảnh sát bước tới, nhìn bác sĩ rồi nói: "Ông thử nói không tiếp nhận bệnh nhân này một lần nữa tôi nghe?"
"Tôi ..." - Khi bác sĩ nhìn thấy vị cảnh sát bước tới, ông ta lập tức nuốt lời nói vào trong, tức giận liếc nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó quay sang y tá: "Chuyển lên xe đi!"
Khi bế ông cụ vào xe cấp cứu, Giang Dĩ Minh lại châm một điếu thuốc rồi đi về phía xe của ông ta.
“Chờ một chút, anh trai trẻ" - Lúc này, người phụ nữ bước nhanh tới chỗ Giang Dĩ Minh. Trên tay bà ấy vẫn cầm chiếc thẻ ngân hàng trước đó!
“Còn gì nữa không?” Giang Dĩ Minh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!