Giang Dĩ Minh cười nói: "Ôi, uống rượu nhiều rồi hút điếu thuốc có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái một chút mà!"
"Không được!" Thẩm Thanh Nga nói: "Mùi tôi ghét ngửi nhất là mùi thuốc, anh vứt ngay bây giờ cho tôi, không thì anh xuống xe ngay."
"Cô xem cô này, mùi thuốc rất dễ ngửi đấy chứ!" Giang Dĩ Minh nhún vai, nhưng mà nhìn đến vẻ mặt Thẩm Thanh Nga vẫn nghiêm túc như vậy, bị rơi vào đường cùng chỉ đành cầm đầu lọc, dùng đầu ngón tay vê lại sau đó dùng lực bắn một cái, nhanh chóng bắn đầu lọc ra bên ngoài.
"Được rồi, không hút nữa!" Giang Dĩ Minh cười nói.
"Trong ngăn phó lái có nước hoa, anh lấy ra xịt qua đi!" Thẩm Thanh Nga nói. Quả thật mùi mà Thẩm Thanh Nga ghét phải ngửi thấy nhất là mùi thuốc, cho nên lúc kết hôn với Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga đã từng nói: Giang Dĩ Minh có thể hút thuốc nhưng tuyệt đối không được hút ở trước mặt cô, cũng không thể khiến cho cô ngửi được mùi thuốc lá."
Trước đó Giang Dĩ Minh vẫn thực hiện nghiêm chỉnh, nhưng không có nghĩ đến mấy ngày nay anh có một chút thành tích, đã tưng tửng lên lại dám ở trước mặt cô hút thuốc.
Điều này khiến cho Thẩm Thanh Nga mới có một chút thiện cảm với Giang Di Minh đã mất sạch toàn bộ, đương nhiên cũng không phải do việc hút thuốc, mà cô cảm thấy tên Giang Dĩ Minh này dễ bành trướng quá, bây giờ mới có xíu thành tích như vậy mà đã như thế, nếu sau này thành tích càng tốt hơn nữa, thì Giang Dĩ Minh chẳng tung bay lên tận trời luôn à?
Loại hành vi này, loại tư tưởng này, phải bóp chết ngay.
Giang Dĩ Minh rất nghe lời, lấy ra lọ nước hoa từ trong ngăn kéo phun qua ở trong xe.
Nhưng mà, Thẩm Thanh Nga không ngờ được, bên phải sau xe cô có một chiếc Volkswagen, theo đầu lọc được Giang Dĩ Minh ném ra, chiếc xe kia lung lay vài cái sau đó khẩn cấp dừng lại bên lề đường.
"Chết tiệt!" Tên lái xe vội vàng che hai mắt mình, vẻ mặt khó chịu nói: "Mẹ nhà nó nữa, đầu lọc của ai không biết, quăng trúng mắt ông mày rồi, bỏng chết ông!"
"Chửi cái gì, lái xe nhanh lên, nếu bị mất dấu để cho Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga về đến nhà thì chúng ta còn làm được gì nữa" Mấy tên đàn ông ngồi ở phó lái và ghế sau vội vàng thúc giục nói.
"Chờ tao một tí đã!" Tên lái xe tức giận nói, vừa rồi lái xe không đóng cửa, đầu lọc kia quăng thẳng vào trong mắt, bây giờ mắt hắn vừa đau vừa cay xè.
"Mày xuống dưới đi, mở cửa cho tao!" Người ngồi ở ghế phó lái thấy xe của Thẩm Thanh Nga càng ngày càng xa vội vàng nói.
Nhưng mà chỉ có một chút thời gian chậm trễ như thế, con đường bọn họ theo dõi đã kết thúc, bởi vì đi thẳng một đoạn nữa rồi rẽ là tiến vào đường nhỏ đi về nhà Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nhà. Cuối đường nhỏ này đúng là nhà Thẩm Thanh Nga, bọn họ đã bị mất đi nơi ra tay tốt nhất.
"Mẹ nó!" Người ngồi ở ghế phó lái tức giận rống một tiếng, nói: "Vốn nghĩ sẽ thành công không ngờ lại có biến cố như vậy."
"Bây giờ phải làm sao?" Tên lái xe thấy mắt mình dễ chịu hơn một chút liền hỏi.
"Còn làm sao được nữa, gọi điện cho tổng giám đốc Lý đi!" Người ngồi ở ghế phó lái tức giận nói. Sau đó lấy ra điện thoại, gọi một cuộc: "Tổng giám đốc Lý, thất bại rồi! Chúng tôi đã bỏ lỡ mất nơi ra tay tốt nhất."
"Sao lại thế? Có chút việc nhỏ đấy mấy anh còn không làm được sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ đầy tức giận.
"Xảy ra chút biến cố." Người ngồi ghế phó lái nói.
"Bỏ đi, lần sau tìm cơ hội khác." Cô gái đầu bên kia điện thoại lỗ mãng ngắt cuộc gọi.
...
Giang Dĩ Minh nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện chiếc Volkswagen vẫn đi theo mình và Thẩm Thanh Nga từ lúc ra khỏi khách sạn, bây giờ mới không đi theo nữa thì đóng cửa kính xe lại.
Thẩm Thanh Nga đã không còn hứng thú nói chuyện với anh, Giang Dĩ Minh cũng lười nói tiếp, dù sao cũng gần về đến nhà.
"Để tôi mát xa vai gáy cho cô nhé!" Trong phòng, Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga.
"Không cần!" Sắc mặt Thẩm Thanh Nga lạnh như băng đáp lại: "Giang Tiểu Bắc, tôi vẫn nói câu kia, anh đừng tưởng rằng có một chút thành tích, chiếm được chút thiện cảm của tôi, mà anh đã quên hết những quy củ của chúng ta, đây là bành trướng đấy, anh biết không? Anh như này sẽ khiến tôi càng phản cảm với anh hơn!"
Thẩm Thanh Nga nói xong lập tức cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Giang Dĩ Minh cũng lười giải thích, nhún vai, tự mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cậu phấn đấu vài ngày khổ cực như vậy, vất vả lắm mới chiếm được một ít điểm, không nghĩ đến, quay một cái đã bị đánh về nguyên hình. Ôi, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Thời gian mấy ngày tiếp, Giang Dĩ Minh buổi tối tu luyện, ban ngày đưa Thẩm Thanh Nga tới công ty, thỉnh thoảng còn mặt dày mày dạn đợi ở trong công ty.
Mà bởi vì chuyện Giang Dĩ Minh hút thuốc ở trong xe, khiến cho điểm ấn tượng của Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh tụt thẳng xuống. Thái độ của Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh khôi phục lại như trước. Hai người sống chung mà gần như cả ngày mới nói với nhau được một hai câu, hơn nữa còn là mấy câu nói như không nói.
Ngày này, Giang Dĩ Minh vừa đi ra khỏi công ty Thẩm Thanh Nga lái xe chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Hồ Khải Tuấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!