Lúc này, Giang Dĩ Minh đi lên trước, nói với La Thành: “La Thành, tối hôm qua sau khi bắt đầu biểu diễn, có phải cậu còn chưa hát xong bài hí thì đã kết thúc giữa chừng, đúng không?”
Hồ Khải Tuấn nghe thấy thì vội vàng quay lại, lớn tiếng chất vấn La Thành: “La Thành, điều Dĩ Minh nói có phải là thật không? Có phải cậu còn chưa hát xong một bài hí thì đã kết thúc rồi có đúng không?”
“Con...” La Thành ngập ngừng.
Rõ ràng, Giang Dĩ Minh đã nói đúng!
“Cậu...” Hồ Khải Tuấn tức giận chỉ La Thành rồi quát lớn: “Lúc cậu nhập môn, chắc hẳn đã được dạy rằng “làm một diễn viên, hí còn lớn hơn trời”. Chỉ cần bắt đầu hát hí, tuyệt đối không được kết thúc giữa chừng. Cho dù là không có khán giả đi chăng nữa cũng phải hát cho xong bài hát. Vậy mà cậu lại dám kết thúc giữa chừng?”
“Thầy, lúc đó dưới sân khấu chỉ có hơn mười khán giả. Nếu tiếp tục hát, chúng ta sẽ lỗ vốn mất.” La Thành mở miệng nói.
“Cho dù lỗ vốn cũng phải hát cho xong. Nếu không thì đừng bắt đầu.” Hồ Khải Tuấn quát: “Cậu có biết không hả? Không chỉ có con người nghe hí. Nếu không, tổ tiên định ra quy tắc này để làm gì? Cậu cho rằng tổ tiên định ra quy tắc này là đùa cho vui à? Cậu sao lại đột nhiên hôn mê? Tại sao trong lúc hôn mê lại không ngừng gào thét? Cậu tự mình nhìn xem, những dấu chân này là chuyện gì? Đây có phải là dấu chân của con người hay không? Hay là không phải?”
Hồ Khải Tuấn thật sự tức muốn chết. Làm một diễn viên kinh kịch, lúc học bài học đầu tiên về kinh kịch, thầy giáo đã nói, hí còn lớn hơn trời. Nếu đã mở màn thì phải hát hết bài, không được kết thúc giữa chừng.
Vậy mà La Thành đến điều này cũng không ghi nhớ. Đúng là gỗ mục không thể đẽo.
La Thuỷ Nguyên và Tôn Hiểu Yến sau khi nghe xong cuộc nói chuyện này, rồi lại nhìn những dấu chân trên mặt đất rải gạo nếp, thì vô cùng kinh hãi. Không nghĩ tới, tới lui cả nửa ngày trời, thì ra con trai không phải là bị bệnh mà là bị những thứ xui xẻo quấn thân.
Hôm nay may mà có Giang Dĩ Minh ở đây. Nếu không, bọn họ vẫn cứ tiếp tục chữa trị cho con trai theo phương pháp kia thì không biết La Thành sẽ bị ám đến bao giờ.
Nghe một số người già nói, nếu bị những thứ xui xẻo này ám lâu ngày thì có thể sẽ yểu mệnh!
Bởi vậy, hai người La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến đều cảm thấy hổ thẹn với Hồ Khải Tuấn. Người ta không những không qua loa, mà còn đưa người tới cứu con trai mình.
Vừa nghĩ tới những lời không khách khí đã nói lúc trước, bọn họ đều hối hận không thôi.
“Cái đó... Thầy giáo, cảm ơn thầy đã đưa người tới chữa khỏi cho con trai chúng tôi. Cũng sắp trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, được không?” Tôn Hiểu Yến nhìn Hồ Khải Tuấn, dè dặt lên tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy. Thầy giáo, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa được không? Bà xã, bây giờ đi đặt luôn một phòng riêng ở nhà hàng năm sao. Nhất định phải là phòng riêng tốt nhất!” La Thuỷ Nguyên cũng gấp gáp nói.
Bây giờ con trai đã được chữa khỏi, bọn họ cũng đã nghĩ thông một số chuyện. Làm nghề hát hí kịch, nếu như thật sự bị thầy đuổi, vậy thì sau này lúc hành nghề muốn xuất đầu lộ diện sẽ vô cùng khó khăn! Huống hồ, hiện tại Hồ Khải Tuấn là nhà kinh kịch có tiếng tăm nhất. Cho dù có nhận người khác làm thầy thì cũng chưa chắc có trình độ cao như Hồ Khải Tuấn.
“Cơm nhà anh chị, tôi không ăn nổi.” Hồ Khải Tuấn thở phì phò nói: “La Thành, bắt đầu từ hôm nay, quan hệ thầy trò giữa chúng ta chấm dứt. Từ nay về sau, cậu không phải là học trò của tôi. Tôi cũng không phải là thầy của cậu.”
“Kìa, thầy giáo, thầy giáo.” Tôn Hiểu Yến đi lên trước, nói với Hồ Khải Tuấn: “Thầy giáo, thật sự xin lỗi thầy. Tôi biết, lúc trước quả thật là tôi đã nói những lời không phải. Mong thầy không để bụng mà rộng lượng bỏ qua. Nếu như thật sự không để thằng bé Thành làm học trò của thầy nữa, vậy thì đời này của nó chẳng phải bị hủy hoại rồi sao!”
Hồ Khải Tuấn liếc nhìn Tôn Hiểu Yến, nói: “Tôi cũng nói cho anh chị biết, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Nếu La Thành thật sự có thiên phú tốt về kinh kịch, lại nghiêm túc với kinh kịch thì cho dù anh chị có nói gì, tôi cũng sẽ nhận nó làm học trò như cũ. Nhưng thiên phú của nó đối với tôi mà nói cũng rất bình thường. Hơn nữa, nó có nghiêm túc với kinh kịch sao? Tôi không biết trước khi nó học kinh kịch có ai nói cho nó không. Nhưng sau khi nhập môn, tôi đã nghiêm khắc dạy nói với nó rằng hí còn lớn hơn trời. Đã hát là phải hát cho trọn vẹn! Nó còn không làm được điều cơ bản nhất, vậy tôi còn giữ lại học trò như vậy làm gì?”
“Anh Hồ, đây chỉ là vấn đề nhỏ. Mong anh đừng để trong lòng...”
“Vấn đề nhỏ?” Hồ Khải Tuấn bị câu nói này của Tôn Hiểu Yến làm cho tức đến bật cười: “Chị cảm thấy đây là vấn đề nhỏ sao?”
“Tôi...” Bị Hồ Khải Tuấn hỏi câu này, Tôn Hiểu Yến cũng không biết nên nói thế nào.
“Được rồi. Không cần nói thêm nữa. Ý tôi đã quyết, anh chị có nói gì cũng không có tác dụng!” Hồ Khải Tuấn xua tay nói.
Sau đó nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, những điều cần làm chúng ta đều đã làm rồi. Bây giờ đã rời khỏi được chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!