“Hừ, làm nửa ngày vậy mà lại làm ra mấy thứ giả thần giả quỷ!” Ở bãi đậu xe ngầm, bác sĩ Dương đó xách theo rương thuốc khó chịu nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó đi về phía xe của mình.
“Đây là hâm mộ ghen tị!” Hồ Khải Tuấn cười nói với Giang Dĩ Minh.
Giang Dĩ Minh nhún vai, cười mà không nói gì!
“Dĩ Minh, vừa rồi cám ơn cậu.” Trên xe, Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Tôi biết sở dĩ cậu đồng ý ở lại, còn đồng ý chữa khỏi giúp La Thành là vì giúp tôi.” Hồ Khải Tuấn nói. Mặc dù cả nhà La Thành rất chướng mắt Giang Dĩ Minh, không chịu để Giang Dĩ Minh trị liệu cho La Thành, nhưng thứ mất đi không chỉ là thể diện Giang Dĩ Minh mà còn là thể diện của mình.
Bản thân là sư phụ của La Thành, nếu là tình hình bình thường, mình đi tới nhà La Thành chắc chắn cả nhà La Thành sẽ dùng phương thức khách quý mà chiêu đãi.
Nhưng chính vì Giang Dĩ Minh đã khiến thái độ của người nhà La Thành không lạnh không nóng với mình.
Cho nên Giang Dĩ Minh chịu ở lại trị liệu cho La Thành, Hồ Khải Tuấn biết rõ Giang Dĩ Minh muốn để người nhà La Thành đối với mình tốt hơn một chút, để cho bọn họ xin lỗi với những lời bản thân họ nói ra lúc trước!
Hồ Khải Tuấn là người minh bạch, nên ông ấy có thể nhìn ra được những chuyện này.
Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Cả nhà này đều là nhìn trước trước mắt, không cần người sau lưng, quen biết nhà bọn họ hơn một năm nên tôi rất hiểu.”
“Dĩ Minh.” Hồ Khải Tuấn nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Có phải cậu vừa vào cửa cũng đã nhìn ra La Thành không phải bị bệnh, mà là trúng tà không?”
“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Nếu như là bị bệnh thì bình thường các bác sĩ khác nhất định có thể phán đoán ra, chỉ có trúng tà là khám chữa không ra. Huống hồ ít nhiều tôi cũng có chút hiểu biết trên phương diện phong thủy huyền học, cho nên liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.”
“Dĩ Minh à, tôi thật sự nhìn không ra đó, tuổi cậu còn trẻ mà lại hiểu được nhiều thứ như vậy, hiện giờ người trẻ tuổi như cậu ít lại càng ít!” Hồ Khải Tuấn kính nể nói, mấy thứ như phong thủy huyền học, trung y đều là bảo bối đã từ từ biến mất trong xã hội này, mỗi khi người trẻ tuổi nói đến mấy thứ này đều chỉ là cười giễu.
Nhưng thật sự không ngờ người trẻ tuổi như Giang Dĩ Minh lại hiểu thấu đáo như vậy, thật sự khiến cho Hồ Khải Tuấn làm mới cái nhìn của ông ấy đối với người trẻ tuổi hiện nay từ trên người Giang Dĩ Minh!
Đương nhiên, nếu Hồ Khải Tuấn biết Giang Dĩ Minh là Tiên Tôn gần năm trăm tuổi chuyển thế, có thể ông ấy sẽ không nói ra những lời như vậy.
“Đúng rồi, Dĩ Minh!” Hồ Khải Tuấn đột nhiên nói với Giang Dĩ Minh: “Không biết cậu có nghiên cứu khảo cổ học hay không?”
“Khảo cổ học?” Giang Dĩ Minh ngây ra, nói: “Cái này tôi nghiên cứu rất ít. Sao vậy, ông Hồ, ông có hứng thú với khảo cổ học sao?”
“Tôi không có hứng thú!” Hồ Khải Tuấn xua tay nói: “Là con gái tôi, nó học đại học ngành khảo cổ học, hiện giờ đã tốt nghiệp, đang làm việc trong hiệp hội khảo cổ học thành phố Nam Hoàng chúng ta, mỗi ngày đều ở cùng mấy cổ vật, mấy văn vật khai quật được, Dĩ Minh cậu nói xem, những cổ vật kia quanh năm chôn trong đất, hơn nữa có những thứ còn là đồ chôn cùng, cậu nói xem con gái tôi quanh năm tiếp xúc với mấy thứ này, thì có tổn hại gì với thân thể của nó hay không?”
Lúc trước quả thật Hồ Khải Tuấn hoàn toàn không tin vào những lời nói này, nhưng bây giờ thì khác, càng ngày càng nhìn thấy nhiều kỳ tích trên người Giang Dĩ Minh khiến ông ấy cũng bắt đầu dần tin tưởng mấy thứ này.
“Điều này khó nói.” Giang Dĩ Minh nói: “Nếu như chỉ là văn vật khai quật đơn giản vậy thì dễ nói, nếu như là vật phẩm được chôn cùng rất có thể sẽ có mấy đồ vật không ổn, dù sao vật chôn cùng luôn đặt bên cạnh người chết, hơn nữa thời cổ đại có rất nhiều người trẻ tuổi mất sớm, khó tránh khỏi sẽ có oán khí.”
“Thật sao?” Hồ Khải Tuấn nghe vậy kinh ngạc, nói: “Vậy tôi phải làm gì? Hay là tôi bảo con gái đừng làm việc trong hiệp hội khảo cổ học nữa!”
“Cũng không cần thiết như vậy!” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Đến lúc đó tôi sẽ tạo ra một miếng ngọc bội, ông hãy đưa nó cho con gái ông, bảo cô ấy mang theo bên người là được!”
“Vậy được, vậy được, vậy tôi cảm ơn cậu trước.” Hồ Khải Tuấn nghe Giang Dĩ Minh nói như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Dĩ Minh, sắp đến trưa rồi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi. Hôm nay chúng ta cứ tùy ý ăn gì đó, hai ngày sau gia đình chúng tôi long trọng mời cậu dùng bữa, cảm ơn cậu.”
“Ông Hồ, không cần thiết đâu.” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Tôi chỉ là giúp một ít việc nhỏ mà thôi, không cần. Đúng rồi, lát nữa tôi còn có việc, có lẽ buổi trưa cũng không có cách nào ăn cơm cùng ông được.”
“Vậy à…” Hồ Khải Tuấn nói: “Vậy thì hôm khác đi!”
“Được, hôm khác đi!”
Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh đến dưới lầu tập đoàn Thẩm Thị.
Tại đây Giang Dĩ Minh lái xe của mình, sau đó hướng về phía quán bar của Trương Mạnh Khôi.
Trên đường đi anh còn gọi điện cho Trương Mạnh Khôi, tên nhóc Trương Mạnh Khôi này đi làm vào buổi tối, ban ngày thì ngủ, nhưng sau khi Giang Dĩ Minh gọi điện đến anh ta vẫn chạy tới quán bar đợi Giang Dĩ Minh đến.
“Anh Dĩ Minh.” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, Trương Mạnh Khôi cung kính tiến lên chào hỏi, lập tức đưa lên một điếu thuốc.
Giang Dĩ Minh nhận lấy điếu thuốc, Trương Mạnh Khôi lập tức cung kính châm lửa đốt cho Giang Dĩ Minh.
Giang Dĩ Minh hít một hơi thuốc rồi hỏi: “Người đâu? Ở đâu?”
“Ở tầng hầm.” Trương Mạnh Khôi nói: “Anh Dĩ Minh, em sẽ dẫn anh đến đó.”
“Đi thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!