"Sao? Không có chỗ mua đá à?" Cậu Bạch nhìn Giang Dương Minh, cậu ta hỏi: "Tao nói rồi, đắc tội với tao, không có gì tốt với mày hết. Không mua được đá, trong lòng khó chịu lắm phải không?"
Cậu Bạch nói, sau đó ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh.
Người đó lập tức hiểu ý, hắn ta cúi xuống, nhặt cái áo lúc trước cậu Bạch mặc từ dưới đất lên, là cái áo sơ mi trắng lúc trước Giang Dĩ Minh làm bẩn, ném xuống trước mặt Gianh Dĩ Minh.
"Quỳ xuống, dập đầu một trăm cái cho tao, sau đó, liếm sạch sẽ chỗ bẩn trên áo cho cho tao… Ồ, đúng rồi, mày còn đá tao một cái phải không? Chặt cái chân đó của mày đi, thì tao có thể xem xét bán ít đá ở chỗ đổ thạch của tao cho mày…"
"Liếm đi, phải liếm áo cho sạch vào!"
"Nhanh lên, tao đang chờ đấy!"
Những người đứng bên cạnh lúc này người nào người nấy đều ngồi xuống vắt chéo chân, vô cùng hứng thú nhìn Giang Dĩ Minh.
Nhìn thấy náo nhiệt, vĩnh viễn là bản tính của con người.
Giang Dĩ Minh không tức giận mà ngược lại còn cười, bước về phía trước hai bước, đến trước mặt cậu Bạch, hỏi: "Cậu Bạch, có phải cậu tưởng rằng, lần này tôi đến đây là để cầu xin cậu đấy chứ?"
"Không thì sao? Lẽ nào không phải à?" Cậu Bạch nhún vai, hỏi.
"Vừa nãy tôi suy nghĩ kỹ một chút, tôi đến chỗ này, cũng xem như là tới xin cậu!" Giang Dĩ Minh nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: "Tôi tới xin cậu, đừng tặng đá cho tôi."
"Tặng cho mày? Mẹ nó mày nằm mơ à!"
Cậu Bạch bị câu nói này làm cho tức đến bật cười. Tặng cho anh? Cậu ta, suýt chút nữa là cậu ta lấy đá đập chết Giang Dĩ Minh, còn tặng cho anh?
"Tôi cũng mong là tôi nằm mơ!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, lên phía trước vỗ vai cậu Bạch, nói: "Được rồi, cậu Bạch, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, nhớ rõ lời tôi, ngàn vạn lần không được tặng đá cho tôi, bởi vì tôi không nhất định sẽ nể mặt cậu."
"Hahaha…"
Người ở bên cạnh bỗng nhiên cười ngặt nghẽo, bọn họ cảm thấy Giang Dĩ Minh là một tên đần.
Bọn họ cảm thấy, lúc này Giang Dĩ Minh đến, thật sự để làm trò cười!
Cậu Bạch, cần anh nể mặt ư? Người anh em, đừng có làm trò cười nữa được không?
"Muốn đi ư?" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh xoay người đi ra bên ngoài, cậu Bạch lập tức hỏi.
"Các cậu, ngăn anh ta lại cho tôi!" Cậu Bạch nói: "Đắc tội với ông đây, mày muốn bình an mà ra khỏi đây sao, có thể ư?"
Cậu Bạch không thể để cho Giang Dĩ Minh đi như vậy, giống như đoạn nói chuyện lúc trước vậy, cậu ta nhất định phải khiến Giang Dĩ Minh liếm sạch cái áo đó, sau đó, chặt cái chân đã đá mình lúc trước!
Nếu như cứ để Giang Dĩ Minh đi như vậy, vậy cậu ta hôm nay, há chẳng phải là thật sự bị Giang Dĩ Minh bị đánh vô ích ư?
Hơi mỉm cười, Giang Dĩ Minh quay người, anh bất đắc dĩ lắc đầu với những người lúc này đang lao về phía anh.
Anh giơ chân lên!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Nói thật, thực lực của những người này còn không mạnh bằng những tên vệ sĩ mà lúc nãy anh gặp ở dưới tầng, cùng lắm cũng chỉ là nhiều người hơn một chút mà thôi.
Điếu thuốc mà đã sớm được châm đó lúc này chỉ còn lại một nửa, nhưng mà những người lao đến bây giờ đều ngã lăn trên mặt đất.
Giang Dĩ Minh đưa điếu thuốc lên miếng hút một hơi, anh nhìn cậu Bạch, nói: "Cậu Bạch, tôi lặp lại với cậu lần nữa, ngàn vạn lần đừng tặng đá cho tôi."
Nói xong, trong vẻ mặt gần như còn xấu hơn khi ba mẹ chết đó của cậu Bạch, anh ung dung đi ra khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy đi xuống tầng một!
"Chàng trai, có phải là cậu không giải quyết được đúng không?" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh trở lại, ông chủ đó bỗng nhiên đi lên phía trước hỏi.
"Haizz, bọn họ vẫn không chịu bán cho tôi." Giang Dĩ Minh lắc đầu, anh tìm một cái ghế ở chỗ này của ông chủ rồi ngồi xuống, nói: "Nhưng mà, bọn họ nói, muốn tặng đá cho tôi!"
"Chàng trai, cậu đang đùa phải không? Người ta bằng lòng tặng đá cho cậu ư?" Ông chủ đương nhiên không tin lời của Giang Dĩ Minh, ông chủ của chỗ đổ thạch này là cậu Bạch đó, làm người lúc nào cũng kiêu ngạo và chuyên quyền, có thể người khác chưa từng thấy nhưng ông ấy đã thấy rồi.
Giang Dĩ Minh đã đắc tội với người ta như vậy, cậu ta làm sao có thể lại tặng đá cho Giang Dĩ Minh?
Đừng nói là người trẻ tuổi kiêu ngạo, chuyên quyền như Giang Dĩ Minh, cho dù là mình thì cũng không thể tặng không!
"Ông không tin ư?" Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: "Cứ chờ đi, một lát nữa, cậu ta sẽ xuống đây, tới lúc đó thì ông sẽ biết!"
Lúc Giang Dĩ Minh đi kiếm xe đẩy đã thuận tiện mua hai chai nước khoáng, lúc này, anh ném cho ông chủ một chai, anh ngồi ở đây uống nước một cách thoải mái, nhàn nhã.
"Ông chủ, ngành bán đá này chắc là kiếm lời không ít nhỉ?" Giang Dĩ Minh nhìn ông chủ, anh mỉm cười, hỏi.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng nói chuyện phiếm với ông chủ này.
Ông chủ ở những tiệm kia cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Giang Dĩ Minh và ông chủ này, những người đó lập tức bĩu môi, họ đều cảm thấy Gianh Dĩ Minh quả thực là người ngốc nói mê.
Họ là những người tận mắt nhìn thấy Giang Dĩ Minh đắc tội với cậu Bạch, vả lại họ đều hiểu con người của cậu Bạch.
Cho nên Giang Dĩ Minh nói, cậu Bạch sẽ tặng đá cho Giang Dĩ Minh, dù đánh chết họ cũng không tin.
Ngược lại họ còn cảm thấy nếu như lúc này Giang Dĩ Minh còn chưa đi, một lát nữa nếu như cậu Bạch tới, chắc chắn Giang Dĩ Minh sẽ bị đánh rất thảm!
"Đúng rồi, ông chủ, vừa nãy ông nói, hòn đá này có giá là 15.000.000.000 phải không?" Giang Dĩ Minh nhìn ông chủ, anh hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!