Giang Dĩ Minh thản nhiên cười, nói: “Cậu Bạch, không biết cậu đã từng nghe qua câu này chưa, gọi là không đánh không quen biết?”
“Không đánh không quen biết?” Cậu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Tôi đặc biệt không muốn quen anh.”
Giang Dĩ Minh có chút bốc khói, hút một ngụm không khí nói: “Cậu Bạch sở dĩ tôi lên đây, chủ yếu là muốn cảm ơn cậu, chuẩn bị giúp tôi nhiều đá như vậy, bất kể nói như thế nào, cũng nhiều hơn ba nghìn vạn, cảm ơn!”
“Hừ…” Cậu Bạch lại tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, quay đầu nhìn bên khác.
Giang Dĩ Minh biết hiện tại tâm trạng của cậu Bạch vẫn chưa thể nào hạ hỏa được, đồng dạng như vậy nếu mình nói chuyện của bản thân chắc lại chọc cậu ta càng nổi giận hơn.
Cho nên qua một hồi Giang Dĩ Minh cũng không mở miệng nữa, dù sao phương diện ăn nói ngay lúc này cũng không phải là thế mạnh của Giang Dĩ Minh, cũng không biết nên mở miệng thế nào, mới có thể đủ thuyết phục Cậu Bạch, xóa bỏ khúc mắt, dẫn anh đến gặp sư phụ của cậu ta.
Chỉ là, lúc Giang Dĩ Minh không nghĩ xong cách ổn thỏa thì điện thoại của cậu Bạch đã vang lên.
“Alo, thầy ạ, thầy đến dưới lầu rồi sao, được được, em sẽ đến đón thầy, không cần đâu ạ? Hiện tại thầy đã đến cửa thang máy rồi sao? Vậy được, vậy được, thầy lên đi ạ!” Sau khi cậu Bạch nhận điện thoại, nháy mắt giọng điệu vô cùng kính cẩn.
Giang Dĩ Minh nghe vậy lòng lập tức vui vẻ, đây đúng là.
Vốn không biết nên mở miệng nói sao với cậu Bạch, lại không nghĩ đến, thầy của cậu ấy, đã đột nhiên đến rồi!
“Này, không biết anh có chuyện gì, có thể đi rồi, tôi cần phải đón tiếp một người quan trọng.” Cậu Bạch không vui nhìn qua Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói.
Này cậu Bạch cũng không có cách nào, vài người thuộc hạ cũng không đánh lại Giang Dĩ Minh, nếu không cậu ta cũng không nghẹn một bụng khí như vậy.
Còn Giang Dĩ Minh cười lại nói: “Thầy của cậu, là Tôn Kính Tùng tiên sinh sao, hiện tại ông đến rồi sao?”
“Có liên quan gì đến anh?” Cậu Bạch không vui nói: “Nhanh đi đi, Tôi có chuyện muốn nói với thầy tôi, anh ở đây, không hoan nghênh anh!”
Đang nói chuyện, một vị mặc đường phục, một ông cụ vô cùng có tinh thần cùng lúc đó đã đi đến cửa phòng làm việc.
“Của này, sao lại bị hỏng như vậy?” lão nhân nhìn thấy cửa phòng làm việc bị hỏng, nghi hoặc nhìn cậu Bạch hỏi.
“Thầy, người đến rồi ạ!” Cậu Bạch ngay lập tức tiến lên, đỡ vị lão nhân này: “Cửa này ạ, là bị một tên trứng thối làm hỏng!”
Cậu Bạch vừa nói vừa hung hăng liếc Giang Dĩ Minh một cái.
“Con đứa tiểu gia hỏa này, suốt ngày không làm người ta bớt lo lắng được.” Lão nhân nhìn cậu Bạch nói: “Tính khí của con, ta cũng biết rõ, có phải là con lại trêu chọc người khác rồi không?”
“Không có không có, thầy, gần đây con rất nghe lời!” Cậu Bạch cười nói.
“Đây là khách của con hả!” Lúc này ông lão nhìn về phía Giang Dĩ Minh đang ngồi trên ghế sô pha hỏi.
“Vị này là Tôn Kính Tùng, Tôn lão sư phải không ạ. Chào ngài, tôi là Giang Dĩ Minh, rất vui khi được quen biết ngài.!” Lập tức Giang Dĩ Minh đứng lên, vươn tay, trước mặt Tôn Kính Tùng, cười nói.
Không thể không nói, Tôn Kính Tùng tiên sinh, bảo dưỡng không tệ, tinh thần minh mẫn, xem qua thì giống như một vị lão nhân mới sáu mươi tuổi, thì ông ấy có vẻ trẻ hơn so với tuổi, nghe nói cũng gần tám mươi tuổi rồi!
“Xin chào, xin chào!” Tôn Kính Tùng đưa tay ra, bắt tay với Giang Dĩ Minh, sau đó cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.
Giang khi bắt tay Tôn Kính Tùng, Giang Dĩ Minh cúi đầu nhìn tay mình sau đó cười cười.
“Thầy Tôn, nghe danh đã lâu.” Giang Dĩ Minh cười nói với Tôn Kính Tùng.
“Vậy sao? Không nghĩ đến một ông lão như tôi, lại có thể nổi tiếng như vậy!” Tôn Kính Tùng cười cười, vươn tay nhận ly trà do cậu Bạch đưa, uống một ngụm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!