Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi nói với ông Tôn Kình Tùng về các yêu cầu về ngọc quý đối với việc điêu khắc trang sức của mình, sau đó thì Giang Dĩ Minh rời đi.

Tôn Kình Tùng cho biết thời gian điêu khắc không phải một sớm một chiều, vì vậy sáng cùng ngày ông sẽ lên đường trở về nhà, sau đó sẽ bắt đầu điêu khắc, sau khi điêu khắc xong tất cả đồ trang sức, ông ấy sẽ giao tận nơi.

Giang Dĩ Minh nói không cần phiền phức như vậy, sau khi ông ấy điêu khắc xong anh có thể tự mình đến lấy.

Dù sao thì thầy Tôn cũng đã lớn tuổi rồi nên việc chạy tới chạy lui thật sự là điều quá sức kham gánh đối với ông ấy.

Thầy Tôn muốn mời Giang Dĩ Minh ở lại đây ăn cơm cùng mình, nhưng Giang Dĩ Minh thấy chỉ mới ba giờ chiều, còn lâu lắm mới đến lúc ăn cơm chiều, nên đã đứng dậy rời đi.

Sau khi rời khỏi đó, Giang Dĩ Minh đã lái xe một mình đến bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố Nam Hoàng, đến thăm ông cụ Mã Trường, theo thời gian thì tình trạng của ông Mã Trường đã bình phục trở lại ông lão sẽ có thể xuất viện sau hai ngày nữa.

Khi đến thăm phòng bệnh, Mã Hải Chân không có ở đó, trong khi Mã Mỹ Linh và Hồ Khải Tuấn đang chăm sóc người già trong bệnh viện.

“Giang Dĩ Minh đến rồi” - Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đến, Hồ Khải Tuấn lập tức bước tới chào hỏi Giang Dĩ Minh.

“Cậu Giang, vào ngồi đi” - Mã Mỹ Linh cũng chào hỏi Giang Tiểu Bắc, bởi vì ở phòng bệnh pha trà không tiện, cho nên Mã Mỹ Linh đưa cho Giang Tiểu Bắc một chai nước khoáng.

“Cảm ơn bác gái” - Giang Dĩ Minh cảm ơn Mã Mỹ Linh sau khi nhận lấy chai nước khoáng.

Trạng thái tinh thần của ông lão Mã Trường vẫn vô cùng tốt, lúc này đang cầm đài radio nghe các đoạn phát Kinh kịch trên đài, ông nghe rất nhập tâm.

Sau khi nghe xong, ông lão đã cùng với Giang Dĩ Minh nói chuyện rất vui vẻ, bởi vì được Giang Dĩ Minh đã cứu mạng, cho nên thái độ của ông ấy đối với Giang Dĩ Minh rất hòa nhã, hơn nữa Giang Dĩ Minh cũng hiểu biết rất nhiều chuyện, bất kể là chủ đề như thế nào cũng đều có thể đàm chuyện, rất nhanh chóng, ông Mã Trường bắt đầu thích Giang Dĩ Minh càng lúc càng nhiều hơn.

Trò chuyện một lúc, Giang Dĩ Minh đã kiểm tra lại cơ thể và xác nhận rằng sức khỏe ông Mã Trường đang hồi phục tốt, chậm nhất có thể xuất viện vào ngày mốt, sau đó Giang Dĩ Minh đứng dậy chào tạm biệt.

“Khải Tuấn, Mỹ Linh, các con có suy nghĩ gì về cậu nhóc Giang Dĩ Minh này?” - Ngay sau khi Giang Dĩ Minh rời đi, ông Mã Trường đã nói với con gái và con rể của mình.

“Cậu ấy rất giỏi, tuổi trẻ đầy triển vọng, không kiêu ngạo không nóng nảy, cậu ấy là một chàng trai có năng lực, sau này trong tương lai cậu ấy nhất định sẽ đạt được những thành tựu to lớn” - Hồ Khải Tuấn gật đầu nói.

“Con cũng nghĩ vậy.” - Mã Mỹ Linh vừa cười vừa gật đầu: "Con càng ngày càng thích chàng trai trẻ Giang Dĩ Mình này, con có thể thấy cậu ấy khác với những người trẻ bình thường!"

"Haha ..." - Ông Mã Trường cười nói: "Hai con đã khen ngợi Giang Dĩ Minh rất nhiều. Ngoài ra hai con không có ý kiến gì khác sao? Ví dụ như để anh ấy và bé Yên quen nhau?"

Đôi mắt của Mã Mỹ Linh sáng lên khi bà ấy nghe những lời đó, và nói: "Bố ơi, tại sao bố lại nghĩ y như con vậy? Đó chính xác là ý của con. Nếu Giang Dĩ Minh có thể quen bé Yên và tình cảm phát triển hơn nữa trong tương lai thì thật tuyệt. Giang Dĩ Minh là một chàng trai trẻ đầy triển vọng. Nếu nó có thể trở thành con rể của nhà ta, con nhất định đồng ý 100%! "

Hồ Khải Tuấn nở một nụ cười gượng gạo và nói: "Nói thật với em, anh đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, nhưng thật đáng tiếc là Giang Dĩ Minh đã có gia đình, hơn nữa vợ cậu ấy cũng là chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Nga!"

Trong số những người này, Hồ Khải Tuấn tiếp xúc với Giang Dĩ Minh nhiều nhất, tức là ông ấy biết về Giang Dĩ Minh nhiều nhất, vì vậy ông ấy đã động lòng và muốn mai mối Giang Dĩ Minh với con gái của mình, nhưng, ông trời không giúp đỡ họ, vì Giang Dĩ Minh kết hôn và có gia đình quá sớm.

"gì?"

"gì?"

Nghe những lời của Hồ Khải Tuấn, hai cha con Mã Trường và Mã Mỹ Linh đều sững sờ.

“Ồ, thật đáng tiếc!” - Ông Mã Trường lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối: "Nếu anh ấy không kết hôn và kết thân với bé Yên như những người bạn, sẽ tốt hơn."

...

Giang Dĩ Minh không biết rằng những người Mã Trường đang nói về anh ngay khi anh rời đi, anh chậm rãi bước ra khỏi khoa nội trú, sau đó lái xe đến công ty của Thẩm Thanh Nga để đón vợ tan sở.

Tuy nhiên, khi anh lái xe từ bãi đậu xe đến lối ra của khu cấp cứu và chuẩn bị lái xe ra khỏi bệnh viện, anh đã bị một cảnh tượng ở lối vào của khu cấp cứu lúc này thu hút.

Xe cấp cứu dừng trước cửa khu cấp cứu. Khi xe cấp cứu dừng lại, các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu bắt đầu chạy ra thật nhanh, có thể thấy bệnh nhân được đưa đến đây lúc này phải trong tình trạng rất nguy kịch.

Cảnh tượng như vậy có thể nhìn thấy ít nhất ba hoặc bốn lần một ngày trước khu cấp cứu, điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả, và điều khiến Giang Dĩ Minh bị thu hút chính là khi xe cấp cứu dừng lại, một người phụ nữ đã xuống xe cấp cứu, khiến Giang Dĩ Minh cảm thấy rất quen mặt.

Nhìn lưng và quần áo, cũng như kiểu tóc, dù nhìn thế nào thì cũng có chút gì đó giống Thẩm Thanh Nga!

Khoảnh khắc bóng lưng xinh đẹp này quay lại, Giang Tiểu Bắc nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, lập tức sửng sốt, đây là Thẩm Thanh Nga!

Thẩm Thanh Nga, không phải cô ấy đang làm việc trong công ty vào lúc này sao? Làm thế nào mà cô ấy lại vào bệnh viện?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, người được đưa đến bệnh viện dường như rất quan trọng!

Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Minh vội vàng dừng xe ở nơi nào đó, sau đó liền chạy về phía tòa cấp cứu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận