Nghe được lời nói của bác sĩ, những người có mặt lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Bác sĩ này quả thật là vô nhân đạo!
Vì công việc của chính mình, vì danh tiếng của cái gọi là bệnh viện, anh ấy thực sự đối xử với tính mạng con người như cỏ rác!
“Tất cả các người đừng ồn ào nữa!” - Bác sĩ hét vào mặt những người đang đứng xem. "Nếu có ai bàn tán lần nữa, hãy cút khỏi đây cho tôi, và đưa tất cả bệnh nhân của các người rời đi luôn!"
“Đi thì đi!” - Một số người xem lớn tiếng hét lên. "Anh có muốn điều trị cho chúng tôi đi nữa, chũng tôi cũng không để cho anh chữa trị! Chúng tôi đều đi hết rồi, để xem trưởng khoa của anh trách phạt anh ra sao đây!"
“Biến đi!” Bác sĩ nói lớn - "Ông đây nếu thiếu cái gì cũng không thiếu bệnh nhân. Chỉ cần kê thêm thuốc, bệnh viện thu nhập vẫn không có..."
Nói đến đây, giọng bác sĩ đột ngột dừng lại, và khi đó anh ta mới nhận ra rằng, trong cơn tức giận, mình đã nói sai!
"Đang nói cái gì vậy? Thảo nào ngày nào anh cũng kê cho tôi uống hơn chục loại thuốc, đã vậy còn phải uống thêm mấy lọ thuốc đặc trị. Tiền thuốc mỗi ngày khoảng 24.000.000. Sao anh lại kê đơn thế này?" "
"Mẹ kiếp, bác sĩ lang băm, anh đúng là một bác sĩ lang băm, anh đã bóp chát gia đình chúng tôi bao nhiêu tiền? Hôm nay tôi phải đánh chết anh!"
"Tôi phải vay tiền khắp nơi để chữa bệnh cho bố tôi, nhưng ngược lại anh lại tùy tiện kê đơn thuốc cho bố tôi, chỉ là để tăng thu nhập cho bệnh viện, anh không có nhân tính nữa sao?"
Ngay lúc đó, những người xem đầy phẫn nộ và đổ xô về phía bác sĩ đang chịu trách nhiệm chính.
Mặt khác, Thẩm Thanh Nga nhấc điện thoại và bắt đầu gọi điện.
“Cô định làm gì?” - Giang Dĩ Minh bước lên phía trước hỏi.
“Tôi phải gọi cho trưởng khoa và yêu cầu trưởng khoa xuống tìm bác sĩ để cấp cứu cho anh John!” - Thẩm Thanh Nga vội vàng nói: "Nếu như có bất cứ chuyện gì thực sự xảy ra với ông John, chắc chắn sẽ dẫn đến một chuyện nghiêm trọng!"
“Không sao đâu” - Giang Dĩ Minh lắc đầu nói: "Tôi ở đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề!"
“Anh?” - Thẩm Thanh Nga sửng sờ một chút, sau đó hỏi: "Anh định cứu ông John?"
“Ừ!” - Giang Tiểu Bắc gật đầu nói.
“Giang Dĩ Minh, anh đừng có đùa giỡn nữa, đây không phải lúc!” - Thẩm Thanh Nga sốt sắng nói: "Những kỹ năng y tế cỏn con của anh chỉ học được từ việc xem video trên Internet. Đó hoàn toàn không phải là kỹ năng y tế. Anh có thể chữa trị cho ông John như thế nào? Nếu có chuyện gì xảy ra với ông John, công ty chúng ta có thể gặp rắc rối lớn!"
"Tin tưởng tôi..." - Giang Dĩ Minh duỗi tay ra, nắm lấy tay Thẩm Thanh Nga, nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, ông John không thể chết."
Khi Thẩm Thanh Nga nhìn thấy ánh mắt kiên định của Giang Dĩ Minh và nghe thấy giọng nói ổn định chưa từng nghe trước đây của Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga đột nhiên không còn căng thẳng như vậy nữa.
Dường như ngay tức khắc, cô thực sự đặt niềm tin vào Giang Dĩ Minh.
Giang Dĩ Minh bước tới, vội vàng lấy ngân châm trong túi ra, chĩa vào người ông John, chuẩn bị châm cứu.
Thực ra, Giang Dĩ Minh đã nắm rõ tình trạng sức khỏe của ông John, ông ấy đã bị ngộ độc thực phẩm, chứ không phải bị bệnh gì cả, chính là xác là bị ngộ độc thực phẩm. Đối với Giang Dĩ Minh mà nói, thì chuyện này dễ như trở bàn tay, sau khi châm cứu, ngân châm thâm nhập vào trong cơ thể ông John, kích thích đào thải các chất độc ra khỏi cơ thể ông ấy, sau đó loại bỏ chúng là được.
Đối với Giang Dĩ Minh, một cuộc điều trị như vậy có thể được thực hiện chỉ trong vòng mười phút!
Nhưng mà, ngay lúc Giang Dĩ Minh cầm ngân châm định châm cứu, đột nhiên ngân châm trong tay bị anh lại bị giật ra, rồi nặng nề rơi xuống đất.
"Cút ngay, đây là bệnh viện của chúng tôi, ở đây các người không được quyền chữa trị cho bệnh nhân!"
Giang Dĩ Minh quay đầu lại nhìn, thấy vị bác sĩ không biết từ lúc nào đã thoát ra khỏi đám người đang phẫn nộ chửi bởi ngoài kia chạy tới chỗ này từ lúc nào, anh ấy thô bạo giật lấy cây ngân châm trên tay Giang Dĩ Minh!
"Cút khỏi đây ngay lập tức. Nếu anh muốn chữa trị cho bệnh nhân này, hãy cút đi nơi khác mà chữa trị cho bệnh nhân. Đừng có mà điều trị trong bệnh viện của chúng tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi..."
Bác sĩ phụ trách chưa kịp nói xong, Giang Dĩ Minh đã giơ chân đá anh ta xuống đất.
"Anh chàng này, anh cứ yên tâm mà điều trị cho ông ấy, còn tên bác sĩ này, chúng tôi giúp anh trông chừng, nếu anh ta lại dám xông lên, tôi sẽ đấm chết anh ta!" - Một trong những người đứng xem xung quanh đã bước lên nói với Giang Dĩ Minh, và sau khi nói xong, anh ta đã đấm và đá vào tên bác sĩ cặn bã đang nằm trên mặt đất.
Nhặt lên cây ngân châm trên mặt đất lên, Giang Dĩ Minh lập tức châm kim xuyên qua cơ thể ông John đang hôn mê bất tỉnh.
Với sự xuyên qua của ngân châm, Giang Dĩ Minh đã đưa linh khí vào trong cơ thể ông John, ngay sau đó, với sự trợ giúp của linh khí, độc tố trong cơ thể ông John bắt đầu được rửa sạch dần dần!
Sau khoảng vài phút.
"Phụt……"
Một tiếng động tương đối lớn truyền đến, và sau đó, một mùi hôi thối khiến tất cả mọi người có mặt đều bất giác bịt mũi lại!
Giang Dĩ Minh cười nói: "Xong rồi!"
“Xong rồi sao?” - Thẩm Thanh Nga lúc này cũng đang lấy tay che mũi, nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.
“Ừ!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Tình trạng của ông John là do bị ngộ độc thực phẩm. Tôi vừa mới giải độc cho ông ấy. Mùi hôi thối này chính là độc tố đã được đào thải ra ngoài. Vì vậy, khi chất độc được đào thải ra ngoài, không có độc tố còn sót lại trong cơ thể, thì sức khỏe của ông John sẽ không sao cả. Tuy nhiên, tình trạng ngộ độc thức ăn của ông John lại tương đối nghiêm trọng, dù có đào thải hết chất độc ra ngoài thì ông ấy cũng phải nằm viện hai ngày để phục hồi".
"Miễn là không có vấn đề gì lớn là được. Tôi sẽ đi thu xếp chuyện nhập viện cho ông ấy ngay!" - Thẩm Thanh Nga nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!