Sau khi trở về công ty, lúc này thư ký cũng đã trở lại.
“Thế nào, đã sắp xếp cho ông John chưa?” Thẩm Thanh Nga nhìn về phía thư ký hỏi.
“Tổng giám đốc Thẩm, hiện tại tôi đã sắp xếp xong phía bên ông John rồi.” Thư ký gật đầu trả lời: “Sắp xếp trong phòng VIP, phía bệnh viện cũng cho biết sẽ đặc biệt theo dõi bệnh tình của ông John, đảm bảo trong thời gian tới ông John sẽ mau chóng hồi phục sức khỏe.”
“Được!” Thẩm Thanh Nga gật đầu, nói: “Cám ơn cô.”
“Tổng giám đốc Thẩm, chị khách sáo rồi.” Thư ký mỉm cười, nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Thẩm, lúc nãy tình hình nguy cấp cũng nhờ có bác sĩ Lưu Bình Nghĩa nhanh chóng cấp cứu mới cứu được bệnh tình của ông John, hơn nữa bác sĩ Lưu Bình Nghĩa cũng theo dõi cẩn thận tình hình tiếp theo của ông John, dựa theo hành vi trước sau như một của tập đoàn Thẩm Thị chúng ta, có phải lần này nên quyên góp một khoản tiền cho bệnh viện Nhân dân số một hay không? Dùng để cảm ơn?”
“Đợi đã…” Thẩm Thanh Nga nghe vậy, nhướng mày hỏi: “Bác sĩ Lưu Bình Nghĩa cấp cứu? Cô nghe ai nói vậy, là anh ta đã cấp cứu cho ông John sao?”
“Lẽ nào không phải sao?” Thư ký ngây ra, nói: “Lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ Lưu Bình Nghĩa vẫn luôn nói ông John là do anh ta cấp cứu, hơn nữa viện trưởng và phó viện trưởng bọn họ đều tỏ vẻ khen ngợi Lưu Bình Nghĩa, còn thưởng cho Lưu Bình Nghĩa sáu triệu, thậm chí còn nói sẽ nâng chức của anh ta lên, từ bác sĩ phụ trách lên làm phó chủ nhiệm bác sĩ.”
“Nói nhảm!” Thẩm Thanh Nga lập tức giận dữ nói: “Rõ ràng ông John là do Dĩ Minh cứu, sao chớp mắt đã trở thành bác sĩ khác cấp cứu vậy? Bệnh viện Nhân dân số một này rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bây giờ lại biết dành công lao như vậy sao? Bây giờ tôi sẽ gọi cho Tôn Kỳ Hàm, tôi phải hỏi ông ấy rốt cuộc là có chuyện gì! Còn nữa, Lưu Bình Nghĩa đó rốt cuộc là ai!”
“Không cần đâu!” Giang Dĩ Minh luôn ngồi bên cạnh lập tức xua tay, nói với Thẩm Thanh Nga: “Anh biết Lưu Bình Nghĩa đó, chẳng phải lúc ở phòng cấp cứu, bác sĩ phụ trách luôn kêu người nhà ký tên, không có chữ ký của người nhà thì không cứu được ông John sao?”
Bây giờ lúc làm việc mỗi bác sĩ đều phải đeo thẻ làm việc, mà buổi chiều lúc cãi nhau ở bệnh viện, Giang Dĩ Minh cũng đã nhìn thấy cái tên trên thẻ làm việc mà bác sĩ phụ trách đeo trước ngực, chính là Lưu Bình Nghĩa!
“Vậy mà lại là anh ta?” Vừa nghe nói là anh ta, Thẩm Thanh Nga càng thêm tức giận, giận dữ nói: “Anh ta sợ gánh vác trách nhiệm, thấy chết không cứu, hiện tại còn có mặt mũi giành công lao về người mình, anh ta còn không biết xấu hổ, hiện tại bệnh viện còn cho anh ta thăng chức tăng lương, còn phát tiền thưởng cho anh ta, anh ta cũng có mặt mũi nhận sao! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tôn Kỳ Hàm, để Tôn Kỳ Hàm đuổi anh ta!”
Thẩm Thanh Nga không phải là người thích tranh mạnh hiếu thắng, nhưng chuyện lần này đối với cô thật sự là quá tức.
Lưu Bình Nghĩa từ đầu đến cuối quả thực là tiểu nhân, vì sợ gánh vác trách nhiệm mà ngay cả bệnh nhân mắc bệnh nặng cũng thấy chết không cứu, kết quả sau khi Dĩ Minh cứu bệnh nhân, anh ta lại không biết xấu hổ giành hết công lao lên người mình, kiểu người này quả thực chính là hạng người hèn hạ vô liêm sỉ!
Bệnh viện là nơi nào chứ, chính là nơi cứu người bị thương, nếu có loại tiểu nhân này ở trong bệnh viện thì sao có thể bảo đảm được tính mạng an toàn của những bệnh nhân đó chứ?
“Bỏ đi, không cần thiết đâu.” Giang Dĩ Minh cười cười, cắt ngang Thẩm Thanh Nga muốn gọi điện thoại lần nữa, nói: “Lưu Bình Nghĩa giành công lao vậy thì cứ giành đi, đối với anh cũng không có tổn thất gì, đúng không? Chỉ cần sức khỏe ông John tốt thì ổn rồi!”
“Không được, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho chuyện này!” Thẩm Thanh Nga nói: “Tôi không thể để loại tiểu nhân này tiếp tục đắc chí!”
“Bỏ đi.” Giang Dĩ Minh xua tay, nói: “Lẽ nào em chưa từng nghe câu gọi là nâng càng cao, ngã càng thảm sao? Yên tâm đi, không bao lâu nữa loại tiểu nhân này sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”
Thẩm Thanh Nga nghe ra hàm ý trong lời nói của Giang Dĩ Minh, lập tức chau mày hỏi: “Lời này của anh là có ý gì?”
Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Không có ý gì cả, chỉ là Lưu Bình Nghĩa này sẽ ngã xuống nhanh thôi, hơn nữa sẽ ngã rất thảm, nếu em không tin thì cứ đợi mà xem!”
Quả thật Giang Dĩ Minh cũng không vừa mắt với loại tiểu nhân hèn hạ như Lưu Bình Nghĩa, lúc biết Lưu Bình Nghĩa giành công lao, còn có thể thăng chức tăng lương, ý niệm đầu tiên của anh cũng là nghĩ hết cách đánh bại Lưu Bình Nghĩa!
Đương nhiên, đây không phải là Giang Dĩ Minh muốn giành lại công lao thuộc về mình, anh không phải là bác sĩ trong bệnh viện nên có lấy lại công lao thuộc về mình hay không, đối với anh chẳng có chút liên quan nào cả.
Quan trọng là không thể để cho người như Lưu Bình Nghĩa tiếp tục công việc của bác sĩ như vậy, nếu tiểu nhân đê tiện như vậy tiếp tục làm bác sĩ thì sẽ hại nhiều người hơn!
Nhưng sau đó nghĩ lại, Giang Dĩ Minh cũng nghĩ thông suốt, Lưu Bình Nghĩa không tham gia trị liệu cho ông John, cho nên hoàn toàn không nắm giữ được bệnh tình của ông John, cứ như vậy, tiếp theo tùy ý xảy ra chút chuyện gì đó, Lưu Bình Nghĩa sẽ hoảng hốt, đến lúc đó cũng chính là lúc ném Lưu Bình Nghĩa trở về nguyên hình!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!