"Ngài John đang nguy kịch?" Thẩm Thanh Nga kinh ngạc hỏi."Được, bây giờ tôi và Dĩ Minh sẽ tới!"
Lúc này Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga đã về đến nhà, hai người đang ngồi trong phòng khách xem tivi, Giang Dĩ Minh dĩ nhiên là nghe thấy rõ ràng nội dung cuộc điện thoại giữa Thẩm Thanh Nga và Tống Đại Thiên.
"Ngài John đang nguy kịch sao? Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện xem một chút." Giang Dĩ Minh đứng lên, nói với Thẩm Thanh Nga.
Thẩm Thanh Nga thấy Giang Dĩ Minh không có một chút vẻ mặt ngạc nhiên nào, cô nhướng mày hỏi:"Nhìn dáng vẻ này của anh, giống như đã sớm biết, ngài John sẽ xảy ra nguy kịch vậy?"
Giang Dĩ Minh cười một tiếng, nói:"Không thể nói là đã sớm biết, chỉ có thể nói, mọi chuyện đều có một nửa khả năng, hoặc là, ngài John sẽ không có chuyện gì, hoặc là, ông ấy sẽ bị như trước thôi!"
"Sao lại nói như vậy?" Thẩm Thanh Nga cau mày hỏi.
"Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện trước, trên đường đi tôi sẽ từ từ nói cho cô." Giang Dĩ Minh cười nói.
"Được!"
Bọn họ lên xe, Thẩm Thanh Nga không quen lái xe, cho nên khi hai người cùng ở trên xe, phần lớn thời gian, đều là Giang Dĩ Minh lái.
"Thật ra, trong thời gian tôi điều trị cho ngài John, phát hiện ông ấy bởi vì ngộ độc thức ăn mới phải vào viện, nhưng mặc dù là ngộ độc thức ăn, nhưng khác nhau rất nhiều so với người khác ngộ độc thức ăn." Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga
“Vậy khác nhau ở chỗ nào?” Thẩm Thanh Nga hỏi.
"Bởi vì, nếu những người khác bị ngộ độc thức ăn thì chắc chắn họ đã ăn phải một loại thực phẩm có độc tố, cho nên mới gây ra ngộ độc thức ăn. Tuy nhiên, trường hợp của ngài John không giống những người đó, điểm khác nhau là khi ngài John bị ngộ độc thức ăn, cũng không phải do đồ ăn có độc, mà dù là đồ ăn bình thường, nếu ông ấy ăn phải, cũng sẽ dẫn đến ngộ độc.”Giang Dĩ Minh nói.
"Sao? Nguyên nhân của việc này là gì? Tại sao ăn thức ăn bình thường, ông ấy cũng sẽ bị ngộ độc?" Sau khi Giang Dĩ Minh nói như vậy, Thẩm Thanh Nga càng không hiểu.
“Là như vầy.” Giang Dĩ Minh nói. "Tôi không biết, cô đã nghe qua về một bệnh lý gọi là thiếu hụt glucose-6-phosphate dehydrogenase (G6PD) chưa, đây là một loại bệnh di truyền, người bị bệnh chủ yếu không thể ăn đậu tằm và hầu hết các loại đậu, do đó, bệnh này còn được gọi là bệnh đậu tằm! Ngay cả trong mùa đậu tằm đang phát triển và nở hoa, họ thậm chí còn không thể đến vùng đất trồng đậu tằm được. Nếu họ ngửi thấy mùi của hoa đậu tằm hoặc phấn hoa đậu tằm xâm nhập vào mũi. Cũng sẽ làm bệnh khởi phát."
“Bệnh đậu tằm, hình như tôi đã từng nghe qua.” Thẩm Thanh Nga gật đầu nói. "Nghe nói bệnh này là bệnh di truyền, không thể chữa khỏi, chỉ cần không ăn những thứ đó là cả đời sẽ không sao cả. Tuy nhiên, nếu như mắc bệnh thì có thể nặng hoặc nhẹ. Nhẹ thì choáng váng đầu óc, khó chịu một hai ngày là khỏi, nặng thì sẽ dẫn đến khó thở, sắc mặt tái nhợt, thậm chí có thể dẫn đến nguy cơ tử vong."
“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói. "Lúc tôi điều trị cho ngài John vào chiều nay, khi kiểm tra cơ thể ông ấy thì phát hiện ông ấy đã ăn đậu tằm vào buổi trưa hôm nay, hơn nữa còn là đậu tằm xào, với số lượng khá lớn. Cho nên, nguyên nhân ông ấy ngã bệnh vào buổi chiều cũng bởi vì ăn đậu tằm, dẫn đến khởi phát bệnh đậu tằm. Đậu tằm cũng không phải là thực phẩm có độc, nhưng đối với một bệnh nhân mắc bệnh đậu tằm như ngài John, đó lại là độc dược chết người."
“Nói như vậy, ngài John bị bệnh đậu tằm sao?” Thẩm Thanh Nga sửng sốt nói.
“Ừ!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói. "Tôi tưởng cô không hiểu những thứ này, cho nên khi ở bệnh viện, đã nói với cô rằng ngài John bị ngộ độc thực phẩm. Tôi đoán lúc đó Lưu Bình Nghĩa chắc chắn đã nghe thấy những lời đó, sau khi anh ta tranh công lao, khẳng định sẽ dương dương tự đắc, cũng sẽ không nghĩ nhiều. Bình thường khi bệnh nhân nhập viện để quan sát, sẽ được tiêm một số loại thuốc kháng viêm, còn nếu không biết bệnh nhân mắc bệnh đậu tằm thì họ rất có thể sẽ bị tiêm loại thuốc có hại cho bệnh, rồi dẫn đến tái phát bệnh đậu tằm. Tôi nghi ngờ, đây chính là nguyên nhân khiến tối hôm nay ngài John lại phát bệnh lần nữa!"
“Thì ra là như vậy!” Thẩm Thanh Nga gật đầu, nhìn Giang Dĩ Minh có chút kỳ quái, cô không ngờ Giang Dĩ Minh lại biết nhiều như vậy!
Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy có chút tò mò, Giang Dĩ Minh làm sao đột nhiên biết nhiều thứ như vậy, nhưng nghĩ đến lúc chiều Giang Dĩ Minh nói muốn giữ bí mật cho riêng mình, cho nên Thẩm Thanh Nga đành phải kìm sự tò mò này lại, không có mở lời để hỏi!
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện.
Khi bọn họ đến phòng cấp cứu, Tống Đại Thiên và Tôn Kỳ Hàm đã lo lắng như kiến trên chảo nóng, vì lúc này tình trạng của ngài John rất nguy kịch, theo quan sát của bác sĩ, ông ấy có thể tử vong bất cứ lúc nào!
"Dĩ Minh, anh đến rồi, mau vào cấp cứu cho ông John đi." Tống Đại Thiên bước tới vội vàng nói, vì Giang Dĩ Minh đã cứu bố của ông ấy, hơn nữa gần đây sức khỏe của bố ông ấy rất khỏe mạnh, cho nên ông ấy rất tin tưởng vào y thuật của Giang Dĩ Minh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!