“Đúng vậy, chúng tôi không giúp được các người!” Lúc này Trương Mộng cũng lớn tiếng nói. "Lúc trước các người nói Dĩ Minh nhà chúng tôi như thế nào? Nói nó không có tiền đồ, không có năng lực, là đồ vô dụng, đồ bỏ đi, bây giờ thì được lắm, có chuyện muốn nó giúp, lại tới đây khen nó hai ba câu, để tôi nói cho các người biết. Người nhà chúng tôi, cũng không có rẻ mạt như vậy, còn nữa, những món quà các người mang đến này, chúng tôi không cần, cũng không coi trọng, cho nên đem theo quà của các người, cút ngay!"
Thực lòng mà nói, từ khi hai gia đình trở thành họ hàng, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn tốt đẹp, đặc biệt là Trương Mộng và Thẩm Tuân luôn chăm sóc tốt cho La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến, bởi vì Thẩm Tuân là người nhà họ Thẩm, nên có tiền hơn một chút, cho nên có cái gì tốt, cũng đều đưa cho bọn họ một ít.
Nhưng lòng người chính là như vậy, bạn đối xử tử tế với bọn họ, họ lại nghĩ rằng bạn đang cố tình khoe khoang trước mặt họ, cho nên, đặc biệt là Tôn Hiểu Yến, bà ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Nhưng hai người Thẩm Tuân và Trương Mộng cũng biết đạo lý bà con xa không bằng láng giềng gần, nên quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không tệ.
Mà Tôn Hiểu Yến cũng nghĩ đến việc bám víu vào người có quyền thế, xem La Thành và Thẩm Thanh Nga có thể kết hôn với nhau hay không, nếu kết hôn được thì tương đương với việc leo lên vị trí thông gia với nhà họ Thẩm. Đối với nhà bọn họ mà nói, chính là không cần lo nghĩ ăn uống sau này.
Nhưng ai biết được, Thẩm Thanh Nga và Giang Dĩ Minh lại kết hôn, trong lòng Tôn Hiểu Yến vẫn luôn khó chịu, cho rằng Trương Mộng và Thẩm Tuân xem thường gia đình bọn họ, còn cố tình tìm một tên vô dụng chọc tức nhà họ.
Bày tỏ là con gái chúng tôi thà kết hôn với một người vô dụng cũng không gả cho La Thành nhà các người!
Điều này khiến cho Tôn Hiểu Yến vốn luôn bất bình trong lòng càng thêm không vui, nhưng sau khi bà ta nghĩ tới Giang Dĩ Minh chỉ là kẻ vô dụng, bà ta lập tức biến sự bất bình trong lòng thành động lực.
Gia đình tôi không có tiền bằng nhà các người nhưng chúng tôi vẫn có cái để so sánh, so sánh con trai tôi với con rể nhà các người!
Cho nên, trong khoảng thời gian tiếp theo, cứ khi La Thành có một chút thành tích như nào, bọn họ cũng nhanh chóng đến nhà họ Thẩm, sau đó so sánh, đầu tiên nói thành tích của La Thành ra, sau đó thì bắt đầu đả kích Giang Dĩ Minh, khiến Giang Dĩ Minh thương tích đầy mình.
Mà khi họ nhìn thấy sắc mặt gần như khó coi của Thẩm Tuân và Trương Mộng, trong lòng bọn họ liền thấy vô cùng thỏa mãn.
Thời gian sau đó, bọn họ hầu như đều làm như vậy, nói các người xem thường con trai chúng tôi, nói các người thà để Thẩm Thanh Nga lấy một kẻ vô dụng cũng không gả cho con trai chúng tôi!
Cũng chính từ lúc đó, Trương Mộng mới bắt đầu đối đầu gay gắt với Tôn Hiểu Yến, bà tưởng rằng, chuyện về con rể sẽ luôn bị Tôn Hiểu Yến chà đạp ở dưới chân, nhưng bà không nghĩ tới bây giờ con rể của mình càng ngày càng có tiền đồ, mà Tôn Hiểu Yến, lúc này lại phải đến cầu xin con rể mình giúp đỡ!
Điều này khiến Trương Mộng, người đã ủ rũ trước mặt Tôn Hiểu Yến trong một thời gian dài, ngay lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng!
"Ơ kìa, chị Trương. Chị nhìn xem, đây đều là những chuyện cũ năm xưa, tất cả đều đã qua, đã qua rồi. Chúng ta hãy bỏ qua chuyện này, sau này không đề cập đến nó nữa. Chị thấy có được không?" Tôn Hiểu Yến mở miệng nói. Có thể thấy lúc này trong lòng Tôn Hiểu Yến đang rất tức giận, nhưng vì con trai, bà ta vẫn đang cố gắng chịu đựng!
"Dĩ Minh..."
Khi Tôn Hiểu Yến nhìn về phía Giang Dĩ Minh, anh xua tay nói: "Nếu vẫn muốn tôi đi cầu xin Hồ Khải Tuấn hộ, thì không cần nói nữa. Quá muộn rồi, tôi phải tắm rửa rồi đi ngủ đây!"
"Ầm!"
Tôn Hiểu Yến vỗ mạnh lên bàn trà, bà ta rốt cuộc không nhịn được nữa tức giận hét lên: "Giang Dĩ Minh, anh có ý gì? Tôi đã đặc biệt tới đây cầu xin anh, anh còn thể hiện thái độ gì đây? Anh cảm thấy mình rất giỏi phải không?"
Giang Dĩ Minh nhìn Tôn Hiểu Yến cười hỏi: "Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tự nhận mình rất giỏi cả, cho nên, các người cũng không cần cầu xin tôi nữa, xin trở về đi!"
“Mẹ, chúng ta đi thôi!” La Thành lập tức đứng dậy kéo Tôn Hiểu Yến lên, nói: "Giang Dĩ Minh, mày đợi đấy cho tao. Nếu hôm nay mày không giúp tao, sau này tao sẽ khiến mày quỳ trên mặt đất để cầu xin!"
“Đúng vậy, con trai, chúng ta phải cố gắng, để cho gia đình bọn họ quỳ trên mặt đất cầu xin chúng ta!” Tôn Hiểu Yến hét lớn: "Thẩm Tuân, Trương Mộng, hai người hãy đợi đấy, hôm nay chúng tôi nhờ các người giúp đỡ, nên làm các người có ý xấu đúng không? Nghe này, chúng tôi cũng không cầu xin các người nữa, con trai tôi, cũng không cần làm đồ đệ của Hồ Khải Tuấn nữa, nhưng các người cũng đắc ý quá sớm, rồi có ngày con trai tôi sẽ chà đạp người một nhà các người dưới chân mình và bắt các người phải cầu xin chúng tôi!"
La Thủy Nguyên cũng khó chịu đá vào bàn trà một phát nói: "Gia đình này đều là đồ chó má!"
“Đứng lại!” Vào lúc này, Giang Dĩ Minh đột nhiên kêu lên!
“Anh muốn làm cái gì?” Tôn Hiểu Yến nhìn Giang Dĩ Minh lớn tiếng nói.
“Những đồ các người cầm đến mang theo luôn đi, để ở nhà chúng tôi thật rất tốn diện tích!” Giang Dĩ Minh nhìn những thứ chất đống trên mặt đất kia, lạnh lùng nói.
"Hừ! những thứ này tôi cho chó ăn, cũng không thèm để ở nhà các người!" Tôn Hiểu Yến hét lớn.
Bọn họ xách đống quà, tức giận bỏ đi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!