"Emily, em đừng nói linh tinh!"
Nghe Emily nói vậy, mặt ông John lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
“Em không hề nói linh tinh!” - Emily nói lớn. “Anh Giang, tôi không muốn nói chuyện nhiều với anh, theo như những gì anh vừa nói, chỉ cần bắt mạch, hoặc chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phán đoán được tình trạng sức khỏe của đối phương, anh nghĩ chuyện này có khả thi không? Theo lời của người Trung Mỹ các anh, có phải trên mặt tất cả mọi người đều viết hết bệnh ra không? "
"Tôi là người quản lý của Hiệp hội Y khoa Thế giới. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều bác sĩ, vả lại cả các bác sĩ Trung y của các anh, và tôi cũng đã tiếp xúc rất nhiều." - Emily nói: "Hơn nữa, đa số các bác sĩ Trung y mà tôi tiếp xúc đều là những bác sĩ Trung y tương đối giỏi. Một số thậm chí còn là quốc sư Trung Mỹ, một số lại là con cháu đời sau của các bác sĩ của triều đình thời cổ đại. Ở trước mặt tôi, bọn họ không dám khoe khoang Trung Y thần kỳ đến mức như vậy! Tôi không phân biệt đối xử với Trung Y. Tôi thậm chí hy vọng rằng Trung Y có thể trở thành y học tương đương như Tây Y trên toàn thế giới. Vào thời điểm đó, nếu hầu hết các bác sĩ Trung Y giống như anh, nếu bọn họ cũng thích chém gió như vậy, tôi cảm thấy rằng Trung Y sẽ ngày càng thụt lùi mà thôi.
Nghe Emily nói xong, Giang Tiểu Bắc cười nhẹ, nhưng không có trả lời, mà xoay người đi tới bên cạnh cô.
"Tại sao anh không trả lời? Tại sao bạn quay đi?" - Emily nói: "Chẳng lẽ là tôi nói đúng rồi sao? Hay là anh không còn gì để nói?"
Giang Dĩ Minh xoay người vì đi tới tủ đồ bên cạnh giường bệnh, từ trong tủ lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút, sau đó trên giấy viết mấy chữ.
Sau khi viết xong, Giang Dĩ Minh đi đến chỗ Emily và đưa mảnh giấy cho cô ấy.
“Nhìn đi.” - Giang Dĩ Minh nói.
“Đây là cái gì?” - Emily cau mày hỏi.
“Chỉ cần nhìn là biết?” Giang Dĩ Minh cười nói.
Emily bán tín bán nghi liếc nhìn tờ giấy, sau đó mở to mắt nhìn Giang Dĩ Minh, vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Anh, làm sao anh biết được?"
"Tôi nói, tôi chỉ cần nhìn đối phương là có thể biết được đối phương đang mắc bệnh gì. Bây giờ, cô có còn nghĩ tôi khoác lác hay là tôi chỉ bịa ra chuyện để gây hoang mang cho anh trai cô nữa hay không?" - Giang Dĩ Minh hỏi. Đúng vậy, thay vì tranh cãi với cô ấy, tốt hơn là nên thể hiện những năng lực bản lĩnh thực sự ra để đối phương có cái nhìn khác.
Tất cả những gì anh ta viết trên giấy ghi chú đều là bệnh tình của Emily.
Mặc dù bản thân Emily là quản lý của Hiệp hội Y khoa Thế giới, việc khám sức khỏe thường xuyên là điều đương nhiên, nhưng dù vậy, không có gì đảm bảo rằng cô ấy sẽ không mắc bệnh!
Càng huống hồ, ai cũng sẽ ít nhiều có những điều không kể hết!
“Những thứ này, đều là anh nhìn ra sao?” Emily hỏi. Nghiêm túc mà nói, cô ấy bị làm sao, chính cô ấy là người biết rõ nhất, trên đời này ngoài bản thân ra, không ai hiểu rõ hơn cô ấy, nhưng Giang Dĩ Minh lại viết trên tờ giấy một cách rõ ràng, hầu như không thiếu một chỗ nào!
“Cô nghĩ sao?” - Giang Dĩ Minh hỏi.
“Chúa ơi!” Emily nói, cô mở to đôi mắt kinh hãi: "Thật là tuyệt vời! Anh có thể cho tôi biết anh đã nhìn ra bệnh như thế nào không? Hoặc, nói cho tôi biết, đây mới phải là Trung Y chân chính sao?"
“Đương nhiên!” - Giang Dĩ Minh gật đầu: "Đây là Trung Y thật sự. Chẩn đoán của Trung Y là nhìn, nghe, hỏi và biết. Vì bốn mục này luôn được nói đến, thì tất nhiên chúng tồn tại."
"Anh Giang ..." Emily hỏi. "Những bệnh khác mà ngươi viết, tôi cảm thấy, cái này Trung Y của anh có thể có thể nhìn ra được, nhưng mà, tôi, trên mông của tôi có một cái sẹo, làm sao anh có thể xem ra thế? đối với điểm này tôi rất hiếu kỳ"
"Chà ..." - Giang Dĩ Minh cười nói: "Những điều này không thể giải thích trong một hai câu. Bạn chỉ cần tin rằng sự kỳ diệu của Trung Y mà tôi đã nói không phải chỉ đang chém gió."
Không phải Giang Dĩ Minh muốn phô trương hay gì đó khác.
Đó là bởi vì ... Emily đang mặc một chiếc quần đùi bò rất ngắn. Lúc nãy khi cuối xuống nhặt trái cây bị rơi cho ông John, anh ấy đã vô tình nhìn thấy nó.
Điều này không liên quan gì đến y học!
“Thật tuyệt vời!” Emily trong chốc lát đã thay đổi thái độ, nhìn Giang Dĩ Bắc với anh mắt của một người hâm mộ, nói: "Anh Giang, tôi biết rất nhiều người luyện Trung y, nhưng họ không có năng lực. Không ngờ anh lại ... lợi hại như vậy!"
“Nói chung là bình thường thôi!” - Giang Dĩ Minh khiêm tốn nói.
"Anh Giang, tại sao anh không tham gia Hiệp hội Y khoa Thế giới của chúng tôi? Tôi là quản lý. Anh tham gia rất dễ dàng!" - Emily nói: "Hiệp hội Y khoa Thế giới của chúng tôi là tổ chức lớn mạnh nhất trong số tất cả các tổ chức y tế trên thế giới. Trong đó, anh có thể học... Không, anh có thể thay đổi quan điểm của nhiều người về Trung Y, và anh cũng có thể cho phép nhiều người học y học biết được thêm nhiều kiến thức bổ ích! "
Emily là giám đốc của Hiệp hội Y khoa Thế giới và chịu trách nhiệm chính về nhân sự. Điều cô ấy thường nói với nhiều người là bạn có thể học hỏi thêm bằng cách tham gia Hiệp hội Y khoa Thế giới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!