Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

Sau khi nghe Giang Dĩ Minh nói, cô Emily đưa tay ra, bán tín bán nghi chạm vào dòng một của mình.

Lúc đầu cô còn chưa cảm nhận được, nhưng khi kéo tay về phía sau, khi chạm vào cục u, hai mắt cô đột nhiên mở to, kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói: "Anh Giang, tôi cảm nhận được nó rồi. Tôi sờ thấy có một khối u. Có lẽ nào tôi thực sự... thực sự bị ung thư vú?"

“Ừ!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Tuy nhiên, rất may là nó vẫn đang ở giai đoạn đầu, vẫn còn có cách để điều trị. Nếu nó phát triển đến giai đoạn giữa hoặc muộn thì sẽ rất phiền phức."

“Ý anh là, anh có thể chữa trị đúng không?” - Emily nhìn Giang Dĩ Minh và hỏi.

“Đúng vậy, tôi có thể chữa trị.” - Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

"Thành thật mà nói" cô Emily nói với Giang Dĩ Minh: "Đối với ung thư giai đoạn đầu, cũng có nhiều bác sĩ trong Hiệp hội Y khoa Thế giới của chúng tôi có thể điều trị, và sau khi điều trị, có thể đảm bảo rằng sẽ không tái phát trong 15 đến 20 năm."

Khương Hiểu cười nhẹ nói. "Nếu tôi điều trị bệnh này, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không tái phát trong suốt phần đời còn lại"

“Cả đời?” - Emily sửng sốt, sau đó lắc đầu không tin nói: "Anh Giang, anh hẳn là đang khoác lác. Các chuyên gia trong Hiệp hội Y khoa Thế giới của chúng tôi không dám đảm bảo rằng bệnh này sẽ không tái phát cho đến cuối đời. Nếu họ có thể đảm bảo rằng sẽ không tái phát trong vòng mười lăm đến hai mươi năm nữa thì việc chữa trị cũng đã rất thành công rồi."

“Cô còn nghĩ rằng tôi khoác lác sao?” - Giang Dĩ Minh khẽ cười nói: "Lúc nãy cô cũng cho rằng tôi đang khoác lác, nhưng kết quả thì sao?"

"Tôi..." Sau khi Giang Dĩ Minh nói lời này, Emily nhất thời không nói nên lời, đúng vậy, mặc dù theo ý kiến của cô ấy, Giang Dĩ Minh tuyệt đối không thể trị bệnh ung thư mà đảm bảo sẽ không tái phát đến hết đời, nhưng mà, Giang Dĩ Minh đã nói trước rằng anh có thể chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể nhìn bệnh của người khác, cô cũng cho là khoác lác, nhưng kết quả thì sao?

"Anh Giang, anh cho tôi thời gian suy nghĩ đi. Thời gian này, tôi sẽ ở thủ đô khoảng ba đến năm ngày, sau khi nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh" - Emily vẫn không đưa ra quyết định một cách hấp tấp, mà là suy nghĩ kỹ trước.

“Được rồi, không có vấn đề gì.” - Giang Dĩ Minh cười nói: "Đây là số điện thoại di động của tôi, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào sau khi cô nghĩ xong rồi."

Thời khoang tiếp sau đó là sắp xếp cho anh John xuất viện, vì anh John là một vị khách vô cùng quan trọng của nhà họ Tống và nhà họ Thẩm nên thủ tục xuất viện của anh John cũng được xử lý rất nhanh, có người trực tiếp làm thủ tục và gửi chúng đến phòng.

Điều khiến Giang Dĩ Minh cảm thấy tiếc nuối là người lấy thân phận viện trưởng đến phòng bệnh lần này đã không còn là cựu viện trưởng Tôn Kỳ Hàm. Đó là Trương Nghiêm, cựu phó viện trưởng ngày trước.

Sau khi ông John xuất viện, Thẩm Thanh Nga có chuyện muốn thương lượng với ông John, nhưng những lúc cần bàn bạc, thì Giang Dĩ Minh sẽ không ở đó, vì vậy anh tự mình lái xe rời đi.

Không lâu sau khi rời đi, Giang Dĩ Minh nhận được một cuộc gọi.

“Này, anh có phải là Giang Dĩ Minh không?” Đây là một số điện thoại lạ, giọng người bên kia khiến Giang Giang Dĩ Minh nhất thời không nhớ ra được là ai.

“Tôi là Giang Dĩ Minh, anh là ai?” - Giang Dĩ Minh hỏi, giọng nói của người bên kia khiến Giang Dĩ Minh có cảm giác như đã từng nghe qua, nhưng đột nhiên anh không nhớ ra được.

“Thầy của tôi đã khắc xong ngọc phỉ thúy mà anh yêu cầu, anh muốn thì đến nhà tôi mà lấy!” - Nói xong bên kia cúp điện thoại.

Cậu Bạch!

Giang Dĩ Minh cười khổ, cậu Bạch này hình như có thành kiến rất lớn với Giang Dĩ Minh!

Nhưng dù sao cũng chả có gì đáng quan ngại, anh cũng không còn gì để mất.

Tuy nhiên Giang Dĩ Minh vẫn rất ngạc nhiên, không ngờ thầy Tôn Kình Tùng lại làm việc nhanh như vậy, chỉ sau một tuần, ông ấy đã khắc xong hết những thứ Giang Dĩ Minh cần.

Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, cho nên Giang Dĩ Minh trực tiếp lái xe về hướng biệt thự của cậu Bạch.

Đến trước cổng biệt thự của cậu Bạch, Giang Dĩ Minh dừng xe, đi vào bên trong biệt thự.

"Gâu gâu!"

"Gâu gâu!"

Giang Dĩ Minh vừa bước vào biệt thự, liền lập tức nghe thấy có tiếng chó sủa vang dội, sau đó nhìn thấy không tới mười con chó đang lao nhanh về phía mình.

Những con chó này không phải chó cảnh thông thường, chúng đều là chó săn, bao gồm Dogos, German Shepherd, Caucasians, ... Chúng đều rất to lớn, chiều cao tối đa lên tới gần 80 cm, có thể nhảy lên, là loại có thể táp một cái vào thẳng đầu người!

"Hahaha ..." - cậu Bạch xuất hiện trên ban công lầu hai của biệt thự, nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Giang Dĩ Minh, thế nào? Tôi đã sắp xếp cho cấp dưới tiếp nghênh đón cậu. Cảnh đón tiếp còn chưa đủ ấm áp sao?"

Sự tức giận của cậu Bạch đối với Giang Dĩ Minh không hề giảm đi dù Giang Dĩ Minh đã chữa khỏi bệnh cho thầy của cậu ấy, vả lại anh ta càng căm ghét Giang Dĩ Minh hơn.

Nhưng hiện tại Giang Dĩ Minh có mối quan hệ tốt như vậy với thầy Tôn, đương nhiên cậu Bạch cũng không làm gì được Giang Dĩ Minh, cho nên cậu Bạch mới nghĩ tới việc dùng phương thức này để làm Giang Dĩ Minh bất ngờ. 

Dù sao chỉ cần nhìn thấy Giang Dĩ Minh buồn bực, trong lòng cậu Bạch sẽ vô cùng vui vẻ!

Sau khi những con chó này lao đến trước mặt Giang Dĩ Minh, chúng sủa ầm ĩ với Giang Dĩ Minh, thậm chí có con còn nhảy lên vồ vào người anh, chỉ thiếu việc mở miệng cắn.

Giang Dĩ Minh trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn về phía cậu Bạch thiếu gia rồi nói: "Nhanh, kêu mấy con chó của anh cút đi!"

"Hahaha ..." cậu Bạch cười khinh thường nói: "Không thể bảo bọn chúng tránh ra được, Giang Dĩ Minh, tôi sẽ đợi cậu ở phòng khách lầu một, nhưng không chắc cậu có thể toàn mạng đến phòng khách được không!" - 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận