Cậu Bạch nhìn chằm chằm vào người Giang Dĩ Minh, lúc này cậu bạch mới bắt đầu nhận ra bộ quần áo đang mặc trên người Giang Dĩ Minh không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bị xé nát.
Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh mà cậu ta đã tưởng tượng!
“Vào được rồi này!” - Giang Dĩ Minh nhún vai, cầm đồ ăn trên bàn cà phê và bắt đầu ăn.
“Chó của tôi đâu?” - cậu Bạch hỏi lại, cho dù Giang Dĩ Minh có thể xông vào, theo tác phong của đám chó đó, bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo, nhưng không có con chó nào chạy vào, điều này khiến cậu ta cảm thấy rất kinh ngạc!
“Mấy con chó?!” - Giang Dĩ Minh mỉm cười, sau đó đưa một ngón tay vào miệng huýt sáo nhẹ.
Trong phút chốc, những con chó đó đều lao tới và ngồi xổm trước mặt Giang Dĩ Minh, con nào cũng thè lưỡi vẫy đuôi mừng rỡ như thể Giang Dĩ Minh là chủ nhân của chúng.
“Mau, xé quần áo của anh ta, chừa lại cái quần lót cho anh ta là được rồi!” - Giang Dĩ Minh ra lệnh cho bầy chó.
Trong phút chốc, mấy con chó đang ngồi xổm trước mặt Giang Dĩ Minh lập tức nhảy dựng lên, rồi nhanh chóng lao về phía cậu Bạch.
Biểu hiện của cậu Bạch đột nhiên thay đổi, lớn tiếng nói: "Này, này, đừng kích động, đừng kích động, ta là chủ nhân của ngươi !!!"
Tuy nhiên, tiếng hét của cậu Bạch hoàn toàn không có tác dụng gì, những con chó này giống như những con sói đói, chúng ngay lập tức dìm lấy cậu Bạch đang ngồi trên ghế sô pha như bầy sói đang cáu xe một con lợn.
Một phút sau, bầy chó đều giải tán, bọn chúng trở lại bên cạnh Giang Dĩ Minh ngồi xổm xuống.
Lại nhìn cậu Bạch đang ngồi trên sô pha đang xấu hổ lúng túng, bộ âu phục màu trắng chỉnh tề trên người đã biến mất từ lâu, trên người chỉ còn lại một chiếc quần sịp tam giác có in hình Hello Kitty.
Và tóc cậu lúc này cũng rối bù, nhìn bộ dạng từ đầu tới chân bây giờ chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
"Haha, anh Bạch, không ngờ anh đã già như vậy rồi, lại còn mang tâm tư một thiếu nữ, còn thực sự mặc đồ lót Hello Kitty, hahaha ..." - Giang Dĩ Mình bật cười.
Cậu Bạch giận run lên, sắc mặt ảm đạm vô cùng!
“Biến đi, tất cả chúng mày đều cút hết cho tao!” - cậu Bạch cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn cà phê ném về phía bầy chó.
Nhưng mà, điều mà cậu không ngờ là lúc hắn mất kiềm chế như vậy, những con chó đó sẽ ngơ ngác rời đi, nhưng hôm nay, những con chó đó thật sự không để ý đến sự tồn tại của cậu, lại tiếp tục nhìn Giang Dĩ Minh.
“Được rồi, ra ngoài hết đi!” - Giang Dĩ Minh phất tay nhẹ nói.
Những con chó đó, sau đó mới chịu đứng dậy và đi ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến cậu Bạch nhìn thấy, sắc mặt lại càng trở nên u ám.
“Giang Dĩ Minh, cậu đang làm cái trò gì với đám chó của tôi vậy?” - cậu Bạch lớn tiếng chất vấn Giang Dĩ Minh
“Tôi không làm gì chúng hết!” - Giang Dĩ Minh nhún vai nói: "Chỉ là tôi đã học được một số kiến thức về huấn luyện chó thời còn nhỏ, lúc nãy đám chó này muốn cắn tôi, tôi kêu anh bảo chúng cút đi chỗ khác, anh không chịu, vì vậy, tôi chỉ có thể thuần hóa chúng! "
Giang Dĩ Minh rất hiểu cách thuần phục dã thú, khi còn là Tiên Tôn, có một con kỳ lân là thú cưng của Giang Dĩ Minh, sau khi con kỳ lân này bị Giang Dĩ Minh thuần hóa, nó chỉ nghe theo lời của một mình anh, mặc kệ Giang Dĩ Minh nói gì, nó đều nhất mực làm theo không trái nửa lời.
Giang Dĩ Minh có thể thuần hóa kỳ lân, tất nhiên việc thuần hóa đám chó đối với Giang Dĩ Minh mà nói chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều
Bây giờ, những con chó này nghe lời Giang Dĩ Minh, Giang Dĩ Minh nói như thế nào thì sẽ như thế đấy và chủ nhân trước đây của chúng cậu Bạch, chúng đã quên từ lâu!
“Tên khốn!” - cậu Bạch tức giận nói: "Đó là đám chó của tôi, tại sao anh lại thuần hóa chúng?"
“Ai bảo anh kêu bọn chúng cắn tôi?” - Giang Dĩ Minh nói:"Được rồi, đừng nói nhảm nữa , mau đưa hàng cho tôi!"
“Đừng nghĩ tới!” - cậu Bạch trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh: "Nếu anh không xử lí đám chó của tôi cho đàng hoàng, thì hàng của cậu, dù một cái cũng đừng mơ tôi giao ra!!"
“Thật sao?” Giang Dĩ Minh cười nhẹ, sau đó lại huýt sáo, lập tức, mấy con chó đã bỏ đi lại xuất hiện trong phòng khách.
“cậu Bạch.” Giang Dĩ Minh nhìn cậu Bạch nói: "Anh chỉ còn một chiếc quần lót, nếu để chúng xé nốt chiếc quần lót của anh, lỡ làm không khéo sẽ khiến anh tổn hại cả đời, đến lúc đó anh sẽ không còn là một người đàn ông chân chính nữa. Đó là một tổn thất lớn! Anh nghĩ kĩ lại xem!"
"Giang Dĩ Minh, cậu bị làm sao vậy ..." Nếu có thể, cậu Bạch lúc này thật sự muốn giết Giang Dĩ Minh đi cho được, hơn nữa con phải băm thành trăm mảnh
Tuy nhiên, cậu Bạch cũng không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì, cậu Bạch không thể đánh bại Giang Dĩ Minh!
Khó khăn lắm cậu Bạch mới có thể nghĩ tới việc dùng chó để đối phó với Giang Dĩ Minh, nhưng bây giờ toàn bộ đám chó đã bị Giang Dĩ Minh thuần hóa rồi!
“Được rồi, anh cứ chờ đó!” cậu Bạch trừng lớn hai mắt đầy lửa nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó xoay người đi lấy hàng.
Khi đi ngang qua một chậu hoa to, cậu Bạch trong lòng tức giận nên xông về phía chậu hoa, giơ chân lên rồi đá mạnh vào chậu hoa.
Chỉ có điều...
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!