Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

Giang Dĩ Minh tin rằng nếu mặt dây chuyền hình hoa ngọc lan này được tặng cho Thẩm Thanh Nga, Thẩm Thanh Nga nhất định sẽ vô cùng thích nó. Đây cũng như một món quà cho kỷ niệm một năm ngày cưới của cả hai người, điều này nhất định rất ý nghĩa.

Điều quan trọng nhất là một mặt dây chuyền hình hoa ngọc lan như vậy, không nói đến giá trị, chỉ nói về độ độc nhất vô nhị, hẳn là trên đời này chỉ có một cái duy nhất, ngoại trừ mặt dây chuyền này ra, trên đời này tuyệt đối không có cái thứ hai.

Đặc biệt là trên mặt sau của hoa ngọc lan này có bốn chữ chỉ ra rằng mặt dây chuyền này là độc nhất trên thế giới.

"Trong trẻo như ngọc!"

Từ đồng âm của ngọc, và vừa thích hợp, với từ "Thanh Nga" trong tên của Thẩm Thanh Nga, nó có ý nghĩa rất lớn!

Ngoài mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy này, ông Tôn còn chạm khắc tất cả số ngọc còn lại thành nhiều đồ trang trí khác nhau. Mặc dù những món đồ trang sức này, Giang Dĩ Minh cũng không có đề ra những yêu cầu gì, thầy Tôn vẫn rất nghiêm túc điêu khắc như cũ, trong số những trang sức này, có một số mặt dây chuyền, một số mặt nhẫn và một số vòng tay.

Mặc dù kích thước của mảnh ngọc phỉ thúy lục đế vương không nhỏ, nhưng Giang Dĩ Minh cũng không ngờ rằng thầy Tôn thực sự lại có thể chạm khắc ra nhiều thứ như vậy.

Có thể nói, trong tay một nghệ nhân điêu khắc ngọc phỉ thúy nổi tiếng như thầy Tôn, một khối ngọc phỉ thủy gần như được tận dụng triệt để, không một chút nguyên liệu nào là hao phí.

Những món đồ trang sức này cũng đều thể hiện phong cách của thầy Tôn, mỗi thứ đều tinh xảo hơn nhiều so với đồ trang sức bằng ngọc phỉ thủy được bán trên thị trường hiện nay, ai nhìn qua cũng có thể nhận ra rằng những món đồ trang sức chạm khắc bằng ngọc phỉ thúy như vậy thật tinh xảo và đẹp mắt!

“Không tệ, không tệ!” - Giang Dĩ Minh rất hài lòng mà cất hết những đồ trang sức bằng ngọc này đi.

“Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một giây phút nào nữa!” - cậu Bạch thiếu gia tức giận đuổi Giang Dĩ Minh. 

Giang Dĩ Minh cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với Bạch thiếu gia, liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Đứng lại!” cậu Bạch thiếu gia đột nhiên hét lên: "Giang Dĩ Minh, trả tất cả chó của tôi lại đây!"

“Không phải anh vừa mới bảo tôi cút đi sao? Tôi xin lỗi, tôi đi xa rôi, không quay lại được!” - Nói xong, Giang Dĩ Minh xoay người bước ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi.

“Mẹ kiếp!” - cậu Bạch tức giận: "Giang Dĩ Minh, sớm muộn gì tôi cũng giết cậu!"

Nói rồi, cậu Bạch đứng dậy lao ra ngoài.

Tuy nhiên, vừa tới trước cổng biệt thự, cậu đã thấy cả đàn chó hàng chục con ngồi chồm hổm trước cửa, hùng hổ nhìn cậu chằm chằm.

"Gâu gâu..."

"Gâu gâu..."

Trong tích tắc, hàng chục con chó sủa ầm ĩ, trong rất dữ tợn, cậu Bạch hoảng sợ đến mức chạy ngay vào trong nhà và đóng cửa biệt thự, vì sợ đàn chó này xông vào.

"Thầy Tôn, cám ơn ông!"

Trong xe, Giang Dĩ Minh đã gọi điện cho ông Tông Kình Tùng để cảm ơn: "Tôi đã nhận được toàn bộ trang sức, đường điêu khắc rất đẹp, tôi rất thích!"

"Haha ..." Tôn Kình Tùng ở bên kia điện thoại cười nói: "Tiểu Bắc, chỉ cần anh thích, sau này muốn tôi chạm khắc gì thì cứ nói, chỉ cần anh để tôi khắc, tôi sẽ khắc cho anh miễn phí!"

"Được, vậy cảm ơn thầy Tôn trước. Khi nào thầy Tôn rảnh đến Nam Hoàng chơi, tôi sẽ mời thầy Tôn đi ăn tối." - Giang Dĩ Minh nói.

“Được rồi, nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ qua đó!” - Tôn Kình Tùng bật cười, có thể thấy sau khi bệnh Parkinson được chữa khỏi, tâm trạng của Tôn Kình Tùng cũng khá hơn hẳn, bây giờ ông ấy chỉ có cười thôi, rất sảng khoái!

...

Giang Dĩ Minh lái xe đến dưới lầu của công ty Thẩm Thanh Nga, anh đang đợi Thẩm Thanh Nga tan sở.

Giang Dĩ Minh lúc này không nhịn được lấy ra mặt dây chuyền hoa ngọc lan, lại nhìn nó, điều này làm cho trong lòng Giang Dĩ Minh nhột nhạt, xôn xao khó tưởng, anh thật sự ước có thể đưa nó cho Thẩm Thanh Nga bây giờ và nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Thẩm Thanh Nga!

Chỉ là còn khoảng nửa tháng nữa mới đến kỷ niệm một năm ngày cưới của Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga, gửi vào ngày đó thì ý nghĩa hơn, nên hãy chịu khó và đợi đến ngày đó nhé!

Sau đó Thẩm Thanh Nga trở về nhà, như thường lệ, Thẩm Thanh Nga chủ động nằm trên giường, sau đó Giang Dĩ Minh xoa bóp cho cô.

Khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Nga đã quen với việc Giang Dĩ Minh giúp cô ấy xoa bóp mỗi đêm, và sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ trong khi được xoa bop... Cô ấy cũng đã nhờ nhiều bậc thầy xoa bóp giúp mình, mặc dù những người đó đều là những người chuyên nghiệp, có tay nghề cao, nhưng cô không cảm thoải thoải mái như Giang Dĩ Minh, trong lúc xoa bóp, cô có thể cảm thấy toàn thân rất thư thái, áp lực công việc tan biến từng chút một. Cùng với sự xoa bóp của Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga sẽ có thể chìm vào giấc ngủ.

Và khi Thẩm Thanh Nga đi làm vào ngày hôm sau, toàn bộ cơ thể của cô ấy rất thoải mái, và cô ấy không cảm thấy mệt mỏi như trước.

“Mặc dù anh không muốn nói, nhưng tôi vẫn rất tò mò.” - Thẩm Thanh Nga nói với Giang Tiểu Bắc: "Sự thay đổi đột ngột ở anh thực sự quá lớn."

Giang Dĩ Minh biết rằng Thẩm Thanh Nga vẫn đang tò mò về những thay đổi của anh và muốn nhận được câu trả lời từ chính miệng anh.

Anh cười nói: "Thành thật mà nói, tôi thực sự đã học Trung y từ khi còn nhỏ. Tôi đã nghiên cứu nó trong nhiều năm, có thể nói là đã hiểu toàn bộ về Trung Y. Tuy nhiên sau đó lại thấy càng lúc càng lười vì vậy càng ngày càng không muốn đi học Trung y nữa. Cho đến gần đây, tôi dần dần nhận ra rằng mình nên làm việc chăm chỉ, tận dụng lợi thế của mình và phấn đấu để tạo ra một thế giới của riêng mình, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc nghiên cứu Trung Y một lần nữa. "

“Vậy tại sao tôi chưa nghe người khác nói bao giờ?” - Thẩm Thanh Nga cau mày hỏi.

Giang Dĩ Minh là một đứa trẻ trong làng, từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên bằng chén cơm của cả làng, khi tìm thấy Giang Dĩ Minh, anh vẫn đang chơi với một đám trẻ trong thôn.

Vì vậy, Thẩm Thanh Nga không hề biết rõ ràng về những chuyện trước đây của Giang Dĩ Minh.

“Tôi không muốn người khác biết.” - Giang Dĩ Minh nói: "Tôi học Trung Y từ một ông già, không phải ở trường."

"Ồ ..." Thẩm Thanh Nga gật đầu nói: "Tôi hy vọng anh không nói dối tôi. Điều tôi ghét nhất là khi người khác nói dối tôi."

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói dối cô đâu.” - Giang Dĩ Minh cười nói.

Trong khi trò chuyện, cơn buồn ngủ của Thẩm Thanh Nga bắt đầu từ từ ập đến với sự xoa bóp của Giang Dĩ Minh, cô từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Ring...ring...ring..."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Thanh Nga đột nhiên vang lên.

Giang Dĩ Minh định vươn tay tắt điện thoại.

“Ai gọi vậy?” - Thẩm Thanh Nga đột nhiên mở mắt ra hỏi.

“Là thư ký của cô.” - Giang Dĩ Minh nói.

“Đưa cho tôi, tôi sẽ bắt máy.” - Thẩm Thanh Nga nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận