"Nghỉ ngơi sớm đi, giữ vững tinh thần, ngày mai chúng ta đi chơi thật vui vẻ.” - Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga.
“Được!” Thẩm Thanh Nga gật đầu.
“Tôi xoa bóp xong rồi, đi ngủ đi.” Bởi vì cuộc điện thoại mà hôm nay, Thẩm Thanh Nga đã không thể ngủ trong suốt quá trình xoa bóp, và Giang Dĩ Minh không thể tiếp tục xoa bóp cho Thẩm Thanh Nga nữa. Xoa bóp quá nhiều cùng một lúc sẽ có hại cho cơ thể.
“Chờ một chút!” - Ngay khi Giang Dĩ Minh chuẩn bị dọn giường đi ngủ, Thẩm Thanh Nga đột nhiên hét lên.
“Sao vậy?” Giang Dĩ Minh bất ngờ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nga.
“Anh quên… Không, không sao, anh đi dọn dẹp giường ngủ đi.” - Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Nga hơi ửng hồng, cô vẫy tay với Giang Dĩ Minh.
Thật ra, mấy lần Giang Dĩ Minh nghĩ Thẩm Thanh Nga ngủ gật trong lúc xoa bóp, nhưng Thẩm Thanh Ngư hoàn toàn không ngủ, Giang Dĩ Minh sau khi xoa bóp xong liền hôn lên mặt cô, Thẩm Thanh Nga thực sự luôn biết.
Ngoại trừ lần đầu tiên Thẩm Thanh Nga trong làm cảm thấy có cảm giác kỳ quái, nhưng những lần tiếp theo, Thẩm Thanh Nga đều không thấy có một chút chán ghét nào, dù sao hôm nay, bởi vì hôm nay khi xoa bóp, cô vẫn luôn tỉnh, nên Giang Dĩ Minh không hôn cô, thế nên trong lòng có chút mất mát.
Vì vậy, cô không thể không hỏi.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa mở miệng, Thẩm Thanh Nga đã nhận ra rằng cô đã quá mất kiềm chế rồi, vì vậy nên đã vội vàng ngắt lời, nuốt hết lời những còn lại.
Giang Dĩ Minh lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, thu dọn chỗ ngủ trên mặt đất, bắt đầu đi ngủ.
Sáng hôm sau, mẹ vợ Trương Mộng đã làm xong bữa sáng, Thẩm Thanh Nga tắm rửa xong chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, Giang Dĩ Minh đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Nga, nói: "Chúng ta đi ra ngoài ăn sáng."
“Anh định ra ngoài ăn gì?” - Trương Mộng nói: "Đồ ăn sáng bên ngoài không hợp vệ sinh đâu!"
“Không sao đâu.” - Giang Dĩ Minh cười với Thẩm Thanh Nga nói.
Thẩm Thanh Nga gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó đứng dậy nói với Trương Mộng: "Mẹ, vậy chúng ta đi ra ngoài"
Sau khi bước ra khỏi cửa, Giang Dĩ Minh không có ý định lái xe, mà nắm tay Thẩm Thanh Nga đi bộ ra ngoài.
“Sao anh không lái xe?” Thẩm Thanh Nga tò mò hỏi.
“Hôm nay tôi đưa cô đi chơi, tôi chỉ muốn cô quên hết những quy tắc thường ngày mà có thể thoải mái tận hưởng cảm giác vô tư!” - Giang Dĩ Minh cười nói.
Hai người bước ra khỏi khu biệt thự, đứng ở ven đường chờ xe buýt.
“Đi thôi, hôm nay đi chơi xe buýt đi, chắc chắn cả đời này cô chưa từng đi xe buýt lần nào đúng không?” - Giang Dĩ Minh nhìn Thẩm Thanh Nga khẽ cười hỏi.
“Thật sự là chưa bao giờ.” - Thẩm Thanh Nga lắc đầu nói. Khi cô sinh ra, nhà họ Thẩm đang ở thời kỳ cực thịnh dưới sự quản lý của ông nội Thẩm Tuân, vì vậy Thẩm Thanh Nga chưa bao giờ đi xe buýt.
“Vậy thì hôm nay sẽ là một trải nghiệm thật thú vị.” - Nói xong, Giang Dĩ Minh nắm lấy tay Thẩm Thanh Nga, lập tức kéo Thẩm Thanh Nga lên xe.
Lúc này trên xe không còn chỗ trống, hai người đành phải tìm một chỗ tương đối ít người rồi đứng đó.
“Hôm nay anh định dẫn tôi đi chơi ở đâu?” - Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga vẫn tràn đầy hứng khởi, mặc dù cô đã quen với công việc ngập đầu mỗi ngày, nhưng trong lòng cô vẫn mong đợi điều đó, mong đợi một cuộc sống thật sự tự do, tự tại.
“Đến đó cô sẽ biết thôi.” - Giang Dĩ Minh nói với một nụ cười đầy bí ẩn.
Tối hôm qua, Giang Dĩ Minh không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mà anh nằm suy nghĩ thật kỹ hôm nay sẽ đưa Thẩm Thanh Nga đi chơi ở đâu, may mà không lâu sau, anh đã có một kế hoạch đi chơi thật hoàn hảo!
Sau khi bắt xe buýt đến hai trạm dừng, Giang Dĩ Minh kéo tay của Thẩm Thanh Nga xuống xe.
Hai người họ đến một nơi tương tự như một ngôi làng thành thị, đây là một khu dân cư kiểu cũ, và khu dân cư này thậm chí không có một chốt an ninh nào cả.
Cạnh khu dân cư có một chợ rau, gần chợ rau có nhiều gian hàng rong, những gian hàng rong đều có bán các loại đồ ăn sáng.
“Nào, chúng ta ăn ở đây đi.” - Giang Dĩ Minh kéo tay Thẩm Thanh Nga, tìm ngẫu nhiên một quầy hàng rồi ngồi xuống.
“Được thôi!” - Thẩm Thanh Nga gật đầu, vì hôm nay cô đã quyết định hẹn hò với Giang Dĩ Minh rồi, vậy mọi chuyện nên nghe theo sự sắp xếp của Giang Dĩ Minh.
“Ông chủ, cho chúng là hai thanh bánh quẩy, bốn bánh bao gai chiên, hai tô đậu hũ cốt dừa, và bốn bánh bao nhân thịt!” - Giang Dĩ Minh hét lớn với chủ quầy hàng.
“Được rồi, đợi chút, thức ăn sẽ tới đây ngay!” - Ông chủ đáp lời, ngay sau đó, tất cả bữa sáng do Giang Dĩ Minh gọi đều được bưng lên đặt trước mặt Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga.
Anh ta lấy ra một đôi đũa dùng một lần, xé màng nhựa, mở chiếc đũa ra và đưa cho Thẩm Thanh Nga, nói: "Nào, nếm thử xem, bữa sáng ở quầy hàng này có gì khác với bữa sáng ở nhà."
“Được rồi, tôi sẽ thử.” Có thể là do lần trước cùng với Giang Dĩ Minh ăn thịt nướng và nếm được vị ngọt, cho nên lần này khi ăn sáng ở một quán ven đường, Thẩm Thanh Nga có vẻ rất mong đợi, và lấy đũa ăn từ Giang Dĩ Minh, và sau đó nóng lòng muốn ăn thử một miếng.
“Ngon lắm!” - Sau khi Thẩm Thanh Ngư cắn một miếng, cô đã bị sốc.
Khi ăn sáng ở nhà, mẹ luôn chú ý đến dinh dưỡng, vì vậy khi ăn bữa sáng, luôn cảm thấy mùi vị rất nhạt nhẽo, nhưng lúc này, khi Thẩm Thanh Nga ăn những thức ăn sáng ở quầy hàng này, cô mới nhận ra rằng hóa ra bữa sáng có thể có rất nhiều loại mùi vị như thế!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!