Trong khi lo lắng đến đổ mồ hôi cho Giang Dĩ Minh, những người này đồng thời cũng không ngừng quan ngại cho Thẩm Thanh Nga, bởi vì Thẩm Thanh Nga đẹp như vậy, nhưng chỉ trong nháy máy lại có nhiều xã hội đen đến như vậy, lần này e là lành ít dữ nhiều rồi.
Bọn xã hội đen này, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chưa kể Thẩm Thanh Nga xinh đẹp lại có body hấp dẫn như vậy, nếu không may rơi vào tay mấy tên xã hội đen này, chẳng phải là...
"Chạy thôi!"
Tên côn đồ tóc xanh chịu đựng cơn đau dữ dội, từ trên mặt đất đứng lên, chạy lên phía trước, lớn tiếng nói với Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Ngư: "Đánh tao ra nông nỗi này rồi muốn bỏ chạy sao? Nằm mơ đi! Để tao coi hôm nay mày chết thảm như nào thằng khốn nạn à!"
Nói xong, tên tóc xanh lớn tiếng nói với người cầm đầu: "Anh Khôi, thằng chó này không coi trọng anh. Nhìn đi, nó không chỉ đá vào người em, mà còn giẫm gãy tay em, em đã nói với nó, em là đàn em của anh, anh Khôi, mà nó còn ngông cuồng như thế này, rõ ràng là nó cố tình đánh vào mặt của anh Khôi mà!"
Nhìn thấy đám người hung hăng dũe tợn đang đứng phía đối diện, Thẩm Thanh Nga lúc này cũng có chút sợ hãi.
Thẩm Thanh Nga nắm lấy tay Giang Dĩ Minh, trong lòng bàn tay liền chảy ra mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ.
Cô chưa thấy một trận chiến hãi hùng như vậy bao giờ!
Đặc biệt đây đều là những tên xã hội đen, và chúng không bao giờ nghĩ đến hậu quả khi làm chuyện xấu!
“Không sao đâu.” - Giang Dĩ Minh nhìn Thẩm Thanh Nga một cái, anh an ủi, sau đó quay đầu nhìn đám xã hội đen kia rồi nói: "Trương Mạnh Khôi, cậu cũng hay lắm!"
Người đàn ông tóc xanh không ngừng nói một câu anh Khôi hai câu anh Khôi, nhưng Giang Dĩ Minh lúc đó không để tâm, anh ta không ngờ rằng anh Khôi này lại thực sự có thể chính là Trương Mạnh Khôi.
“Thằng chó, tên của anh Khôi là cái gì mà một tên nhãi nhép như mày lại có tư cách gọi thẳng ra như vậy??” - Tên tóc xanh lập tức chỉ vào mặt Giang Dĩ Minh bằng cánh tay còn lại, rống to.
“Cút đi!” - Lúc này, anh Khôi của tên tóc anh đột nhiên giơ chân lên đá anh ta một cái, đá anh ta bật ngửa ra đất, sau đó, Trương Mạnh Khoi thận trọng đi tới chỗ Giang Dĩ Minh, cung kính nói. "Anh...anh Minh, sao, thì ra là anh à?"
“Những tên này là đàn em của cậu sao?” - Giang Dĩ Minh hỏi.
“Ừm, đúng vậy!” Trương Mạnh Khôi gật đầu nói: "Đám người này trước đây đã ở trong hai quán bar đó, nhưng bây giờ chủ của hai quán bar đó đã bị bắt, em đã đóng cửa hai quán bar đó, nên những tên khốn này, không có nơi nào để đi, đành phải đi theo em."
“Anh Giang Dĩ Minh, vừa rồi những người này có làm gì anh không?” - Trương Mạnh Khôi hỏi: "Nếu tụi nó có làm gì, Anh Giang Dĩ Minh, hãy nói cho em biết, em nhất sẽ băm nát tụi nó!"
“Thôi bỏ đi.” - Giang Dĩ Minh nói: "Sau này hãy cận thận một chút, bây giờ không còn là những năm 90 của thế kỷ trước nữa, đừng để đàn em của cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, lại chạy ra ngoài gây sự. Nếu không khéo, xảy ra chuyện gì, thì cậu cũng sẽ bị kéo vào vũng lầy."
“Vâng, vâng, anh Giang, em hiểu rồi!” Trương Mạnh cung kính gật đầu.
“Được rồi, anh giải quyết ở đây đi. Tôi có việc phải làm, vậy tôi đi trước.” - Giang Dĩ Minh vẫy tay với Trương Mạnh Khôi, nắm tay Thẩm Thanh Nga định rời đi.
“Anh Giang Dĩ Minh, anh không lái xe sao? Anh có muốn lái xe của em không?” - Trương Mạnh Khôi đưa chìa khóa xe cho Giang Dĩ Minh nói.
“Không cần.” - Giang Dĩ Minh xua tay.
Ngay sau khi Giang Dĩ Minh rời đi, vẻ mặt của Trương Mạnh Khôi đột nhiên thay đổi, anh ta tức giận lao đến trước mặt tên tóc xanh, liên tục đấm đá vào người tên tóc xanh.
"Mẹ kiếp, tao nói gì với mày? Đang yên đang lành đừng có đi kiếm chuyện, chuốc thêm phiền phức! Mày xem lời nói của tao là như gió thoảng qua tai sao? Bây giờ cũng đã chọc tức anh cả, chị dâu của tao rồi, gan của mày cũng to dữ lắm rồi!"
Sau một hồi đánh, Trương Mạnh Khôi mới trút được một hơi và nói với người em bên cạnh: "Xử lý đám người này đi, sau này tao không muốn nhìn thấy tụi nó ở thành phố Nam Hoàng này nữa!"
"Dạ, đại ca!"
Mặc dù trước mặt Giang Dĩ Minh, Trương Mạnh Khôi vẫn chỉ là một đứa em trai, nói năng cung kính và nghe lời.
Tuy nhiên, ở thành phố Nam Hoàng ngày nay, Trương Mạnh Khôi đã có chút tiếng tăm, tuy không phải là người mạnh nhất nhưng anh ta cũng là một người có máu mặt lớn trong xã hội, trong vòng thành phố Nam Hoàng, anh ta đã là một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Đưa Thẩm Thanh Nga ra khỏi chợ, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga lại lên xe buýt, đi thẳng đến bến xe.
"Đây là nông thôn? Thôn trước đây anh ở?" Thẩm Thanh Nga hỏi khi thấy đã đến ngoại ô, kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Minh.
“Ừ!” Giang Dĩ Minh cười nói: "Đi thôi, tôi sẽ khiến cô có khoảng thời gian vui vẻ, tôi hứa, hôm nay cô nhất định sẽ rất vui vẻ!"
“Ừ!” Thẩm Thanh Nga gật đầu, bất tri bất giác, cô đã nhận ra ở trước mặt Giang Dĩ Minh, cô không còn cảm giác ra lệnh như trước nữa, thay vào đó, cô nghe theo, coi như Giang Dĩ Minh nói gì, quyết định thế nào cũng được, cô ấy sẵn sàng lắng nghe.
“Bác Trương, hôm nay bác đi phơi lưới bắt cá à?” Giang Dĩ Minh đưa Thẩm Thanh Nga đi tới trước cửa một nhà nông, cười hỏi ông bác đang đi một đôi ủng nước chuẩn bị đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!