“Mẹ nó, muốn gây sự hay gì?”
Hai tên to xác kia nghe Lâm Thanh Diện nói vậy liền tức giận ra mặt, bắt đầu lớn tiếng chửi anh.
“Cho các người ba phút, nếu không cút thì đừng trách tôi.” Lâm Thanh Diện không hề để ý đến thái độ của bọn chúng.
“Mẹ, mày là cái thá gì chứ, dám tới đây thể hiện à, chán sống rồi à?” Một tên trong đó lớn giọng nói.
“Chẳng phải mày là thằng con rể vô dụng của nhà họ Hứa kia sao? Mẹ, dám tới Mãn Thiên Tỉnh này thể hiện hả? Xem ra là không thiết sống rồi nhỉ?” Người còn lại nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện rồi nói.
“Cái thẳng ở rể nhà họ Hứa đấy à? Là cái đứa suốt ngày phải ở nhà giặt đồ, địa vị trong nhà còn không bằng con chó đúng không?”
“Đúng rồi, nó đó.”
Sau khi biết thân phận của Lâm Thanh Diện thì ánh nhìn của bọn họ càng có vẻ khinh rẻ hơn.
“Đổ vô dụng, mau cút đi, chỗ này không phải chỗ mày nên tới đâu.”
Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, sau đó anh liền nhấc chân đi vào trong câu lạc bộ.
“Mẹ nó, đúng là không biết điều mà! Hôm nay phải cho mày nếmmùi lợi hại của bọn tao mới được!”
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đứng ở cửa thì đôi mắt sáng rỡ lên, song khi trông thấy cảnh hai tên kia đang vung tay định đánh anh thì mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Hai tụi mày đang làm gì vậy chứ! Mau dừng lại cho tao!” Lý Huỳnh Thái quát khẽ rồi vội vàng tiến lại gần, sau đó anh ta đưa tay gõ lên đầu hai tên đó.
Hai tên kia ôm đầu nhìn Lý Huỳnh Thái với vẻ thắc mắc. “Sếp à, thằng nhóc này không biết điều, dám gọi đích danh tên sếp, còn bảo sếp lăn ra gặp hắn, chúng em chỉ muốn thay mặt sếp dạy hắn một bài học thôi.” Tên to con mở miệng nói.
Lý Huỳnh Thái nghe tên đó nói thế liền trợn trừng mắt liếc bọn họ, anh ta nhủ thẩm trọng bụng: Nếu lúc nãy hai đứa tụi mày động tay thật thì chuẩn bị tỉnh thần nằm liệt giường nửa đời sau đi.
“Thôi ở đây không cần tụi mày, mau cút đi, sau này thấy anh này. thì cho vào thẳng, dám cản nữa tao bẻ gãy chân tụi mày!” Lý Huỳnh Thái mắng bọn họ.
Đuổi hai tên đó đi xong, Lý Huỳnh Thái vội vội vàng vàng bước tới trước mặt Lâm Thanh Diện rồi nói với vẻ kính cẩn: “Anh Diện, sao anh lại đến đây? Hai thằng đệ của em có mắt không tròng nên đã mạo phạm anh rồi, để chốc nữa em sẽ dạy dỗ lại tụi nó.”
Lâm Thanh Diện chỉ cười cười, cũng không so đo gì thêm.
Thái độ của Lý Huỳnh Thái với anh kính cẩn như vậy là vì tất cả những thứ thuộc về anh ta bây giờ đều là do Lâm Thanh Diện cho.
Bốn năm trước Lý Huỳnh Thái bị kẻ thù đuổi giết, vì chạy trốn bọn họ mà đến Hồng Thành, may nhờ có Lâm Thanh Diện ra tay giải quyết kẻ thù của anh ta, đã vậy còn cho anh ta câu lạc bộ đêm Mãn Thiên Tỉnh này.
Nếu không có Lâm Thanh Diện thì cũng sẽ không có người em này
Hai tên to con kia vung tay lên toan đập Lâm Thanh Diện một trận, nhưng lúc này bỗng có một người đàn ông đi ra, anh. đầu trong ba vị thiên vương là anh ta đây, Lý Huỳnh Thái vô cùng biết ơn anh, hơn nữa bản thân cũng biết rất rõ, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không phải một tên phế vật như những người ta nói, những thứ ẩn giấu sau lưng anh người bình thường vốn chẳng tài nào hình dung nổi.
Mặc dù hiện giờ Lý Huỳnh Thái là vị vua ngầm ở Hồng Thành này, thế nhưng anh ta cũng biết rõ rằng Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng phá hủy tất cả những thứ mà mình có.
“Vài hôm nữa nhà họ Hứa sẽ tổ chức một buổi triển lãm ở biệt thự Thiên Vân, tìm cho tôi vài người bảo vệ đảm bảo buổi triển lãm: đó diễn ra êm đẹp.” Lâm Thanh Diện không lòng vòng mà nói thẳng yêu cầu của mình ra.
“Vâng, nhiệm vụ anh Diện giao, em đảm bảo sẽ làm thật chu đáo.” Lý Huỳnh Thái cười cười nói.
Trước mặt Lâm Thanh Di vẻ hung hăng thường ngày„ anh ta không hề dám thể hiện ra cái
“Anh Diện vào trong đi, hai ta cùng uống vài ly” Lý Huỳnh Thái thấy anh đã dặn dò xong mọi sự liền nói.
“Thôi, tôi còn có chuyện cần làm. Chuyện tôi dặn cậu đó, nếu làm hỏng thì chuẩn bị ăn nắm đấm này của tôi đi.” Lâm Thanh Diện nói.
Lý Huỳnh Thái lập tức đứng thằng người, mặt mày nghiêm túc vẻ không dám có chút sơ suất gì.
Anh ta đã từng bị ‘ăn’ đấm của Lâm Thanh Diện rồi, với Lý Huỳnh Thái thì cái cảm giác đó quả chẳng khác gì ác mộng.
Cùng lúc đó trong một phòng karaoke ở Hồng Thành, Hứa Trai Hiệp đang ngồi uống rượu với một người đàn ông cao to vạm vỡ, người đó chính là Lưu Biên, một trong ba thiên vương của Hồng Thành.
“Anh Biên, lần này anh phái cho em vài tay lão luyện tới triển lãm trộm vài món đồ cổ của ông nội em, lúc đó em sẽ đổ hết lên đầu Lâm Thanh Diện, ép nó cút khỏi nhà họ Hứa, còn số đồ đó chúng ta chia đôi, anh thấy sao hả?” Hứa Trai Hiệp vừa cười vừa nói.
Lưu Biên đưa điểu thuốc lên rít một hơi, trả lời anh ta: “Người thì tôi có thể cho cậu, nhưng mấy món đồ cổ đó sẽ là của tôi hết, và cậu phải đưa tôi thêm ba chục triệu, nếu không thì miễn bàn.”
Hứa Trai Hiệp nghe xong liển nghiến chặt răng, không ngờ rằng tên Lưu Biên này lại xảo quyệt như vậy, không những đòi hết số đồ cổ mà còn muốn anh ta phải đưa thêm ba mươi triệu.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Diện bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Hứa Bích Hoài, Hứa Trai Hiệp liền hận ứa gan, anh ta hít sâu một hơi rồi nói với Lưu Biên: “Được thôi, cứ làm theo lời Anh
Biên đi, miễn anh đừng làm em thất vọng là được.”
“Chú em cứ yên tâm, Anh Biên đây đó giờ chưa từng biết thất bại là gì.” Lưu Biên vỗ ngực cam đoan.
Buổi tối, trong phòng khách.
“Con gái, lại đây xem này, có người đã mua ‘Trái tim thần Venus! rồi đó, tận 138 tỉ!” Tống Huyền Khanh nhìn chăm chăm vào tivi rồi cao giọng nói.
Dạo gần đây bà ta vẫn luôn chú ý đến chuyện chiếc vòng này, luôn có cảm giác khao khát với những món đồ xa xỉ như vậy.
“Đúng là không hiểu nổi mấy người có tiển nghĩ gì trong đầu nữa, tốn nhiều tiền vậy chỉ để mua một cái vòng cổ, đúng là phí của.” Hứa Quốc Hoa lầm bầm nói.
“Không có bản lĩnh thì đừng dạy người giàu cách tiêu tiền, người ta mua cái này là hưởng thụ đó. Lẽ nào lại giống ông, vô dụng muốn chết, tôi thấy ông chỉ hơn được thẳng vô dụng Lâm Thanh Diện kia thôi.” Tống Huyền Khanh nghe thấy liền mắng Hứa Quốc Hoa một chập.
Hứa Quốc Hoa rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.
“Nói tới tên Lâm Thanh Diện kia là tôi lại thấy tức, nếu không tại tên đó thì Bích Hoài nhà mình đã được gả vào nhà giàu sang rồi, lúc đó thì một viên ‘Trái tim thần Venus’ thấm thía gì, tiếc là tất cả đã bị tên phế vật đó phá hỏng!”
Tống Huyền Khanh chẳng cần biết việc gì cũng lôi Lâm Thanh Diện ra chửi, dường như anh đã trở thành thứ để bà ta trút mọi cơn giận trong cuộc sống vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!