Câu Lân nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thanh Diện, vội vàng đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, còn người thanh niên ngã trên đất không cam lòng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Anh biết rõ tôi không phải là đối thủ của nó, cho nên anh là cố ý?”
Lời này Lâm Thanh Diện không thể thừa nhận, Lâm Thanh Diện trực tiếp nói: “Đây là vấn đề của anh, tôi không có nói chó của tôi như thế nào, tự anh ngã, cưỡng từ đoạt ý vu khống người khác trước, sau còn muốn ăn thịt chó, tôi chỉ là muốn giúp anh, bộ dạng đó của anh tôi cũng không thể làm cái gì, tự tạo nghiệp không thể sống, hôm nay gặp phải tôi xem như anh xui xẻo.”
Lâm Thanh Diện dẫn Câu Lân trực tiếp rời đi, để lại một mình người thanh niên kia ở đó kêu thảm thiết, gào lên sẽ không tha cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bọn họ chưa có đi xa thì nghe thấy âm thanh từ đằng sau truyền tới, nói: “Thằng oắt anh có bản lĩnh nói ra anh họ gì tên gì không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Lâm Thanh Diện và Câu Lân đến đây vốn không muốn trêu chọc ai, cẩn thận hành sự, nghe anh ta hỏi như vậy, tuyệt nhiên cũng sẽ không nói thông tin cho anh ta.
Lâm Thanh Diện trực tiếp đi về phía cấm địa của Thiên Giới, khi tới thánh địa tu luyện đó, ngay cả Câu Lân cũng không nhịn được mà cảm thán: “Chủ nhân, đây thật là một chỗ tốt, theo lý mà nói, điều kiện tốt như vậy, bọn họ không nên chỉ có tu vi thấp như vậy.”
“Con người chỉ có trong tình cảnh gặp nguy hiểm mới muốn phấn đấu, mà tà phái bị chính phái áp chết nhiều năm như vậy, bắt đầu từ những năm gần đây, chính phái mới nghĩ tới việc áp chế tà phái cũng không kịp rồi, dẫn tới con cháu đời sau của bọn họ đều lười nhác như vậy, không kỳ lạ.”
Lâm Thanh Diện nói ra, nhưng cũng không có ngờ cục diện như này, giờ chỉ biết thở dài.
Câu Lân ở một bên như hiểu như không mà gật đầu, ánh nhìn của Lâm Thanh Diện đều luôn nhìn chằm chằm về phía đằng kia của cấm địa, hỏi Câu Lân: “Ta tới đó, khả năng sẽ có nguy hiểm rất lớn, ngươi có thể không đi, có thể đi, có điều nếu như không có mạng quay về, ta không chịu trách nhiệm.”
Câu Lân nếu đã ra ngoài cùng Lâm Thanh Diện, cũng muốn đi ngắm nhìn thế giới, nơi Lâm Thanh Diện đi, không phải là nơi nguy hiểm còn không có mấy nơi.
“Chủ nhân đều không sợ, tôi sợ cái gì, với cả, có chủ nhân ở bên cạnh, chuyện có lớn bằng trời đều không tính là gì.”
Nghe thấy Câu Lân nói như vậy, Lâm Thanh Diện trực tiếp dẫn Câu Lân đi về nơi đó, Câu Lân ngúng nguẩy đi theo đằng sau Lâm Thanh Diện.
Xuyên qua những chiếc đệm cói đó, đi tới một nơi có con đường mòn nhỏ, trăng và sao trên trời tăng thêm ánh sáng cho bọn họ, bóng cây đổ lên đường.
Đi qua con đường nhỏ đó, trực tiếp nhìn thấy một thế giới rộng lớn, nhìn cách đó khoảng 500m có một chiếc bàn đá, còn có bốn chiếc ghế ở đó.
Bên trên giằng kín mạng nhện, mạng nhện đó là có màu, giống như cầu vồng trên trời.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, đều nói cấm địa của nơi này, nhìn trông không có ai ở, giống như cũng không có thần bí như vậy.
Còn chưa có khi được hai bước thì đụng phải, Lâm Thanh Diện xoa xoa trán, kinh ngạc nói: “Nơi này vậy mà có kết giới?”
Câu Lân ở một bên nói: “Nếu đã nói là cấm địa, cũng là nơi người không bình thường không vào được, chủ nhân, chúng ta nên làm sao mới ổn?”
Lâm Thanh Diện đến rồi, không có muốn rời đi mà không có thu hoạch gì, trực tiếp nói: “Nhất định có cách đi vào, ít nhất làm rõ nơi này như nào, chúng ta không thể tới uổng công một chuyến được?”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Câu Lân mang bộ dạng coi thường cái chết đi theo Lâm Thanh Diện, mặc kệ Lâm Thanh Diện làm cái gì, nó đều nhất định phải đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Mà Lâm Thanh Diện thuận theo phạm vi của kết giới tới đâu xem thử, chỉ thấy trong kết giới đó có một ngôi miếu, ngôi miếu không xa hoa, hơn nữa còn có hơi dột nát.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, lẽ nào trong ngôi miếu này có người sống sao, có điều cũng nói không chắc được, nếu không có ai, kết giới này từ đâu mà ra.
Người bên trong nhất định cho dù sợ có người làm phiền, cho nên cố ý thiết kế, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, niên đại thiết lập kết giới này thật sự là rất lâu rồi, căn bản nói không rõ là kết hạ từ năm nào.
Anh nhíu chặt mày, không biết như nào mới tốt, Câu Lân lần nữa nói: “Chủ nhân, thật ra không có cách, chúng ta có thể quay về từ từ nghĩ, nếu trời sáng rồi, bị người của Thành Trung Tâm biết, chúng ta cho dù là muốn đi, chỉ sợ là có khó khăn.”
Nghe thấy Câu Lân nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng biết đạo lý này, nhưng vẫn không cam lòng.
Anh không muốn như vậy, nếu sự việc thật sự như vậy, anh đi đi lại lại còn không biết phải chạy tới đây bao nhiêu chuyến nữa.
Nếu đã biết nơi như này có người ở, không làm rõ thì anh nhất định không thể bỏ qua.
Những chuyện này đủ để chứng tỏ người sống ở đây không phải là người tầm bình thường gì đó, nếu như đơn giản như vậy mà từ bỏ, muốn cứu con gái ra ngoài thật sự không biết tới năm tháng nào.
Anh nói: “Chúng ta trước khi trời sang quay về là được, Câu Lân, ngươi có thể quay về trước, đừng ở đây đợi ta.”
Câu Lân vừa nghe lời này thì lập tức không vui, nói: “Chủ nhân ngài có thể ở đây, tại sao Câu Lân tôi không được, tôi ở đây cùng ngài, mặc kệ ngài làm cái gì, tôi đều muốn ở bên cạnh ngài.”
Nghe thấy lời của Câu Lân, Lâm Thanh Diện bất lực, Câu Lân bằng lòng ở lại, Lâm Thanh Diện cũng không có cản.
Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, có thể thêm một trợ thủ cũng tốt, Vong Trần đều không biết người bên trong là ai, chỉ cần anh có thể đi vào, muốn cứu Nặc Nặc ra ngoài, chắc không còn xa vời như vậy nữa.
Vì Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện chuyện gì cũng có thể làm.
Lâm Thanh Diện bắt đầu trực tiếp công kích, anh biết, bất luận anh gọi thế nào, người bên trong đều sẽ không đi ra.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện vừa công kính, từ bốn phương tám hướng có mũi tên bay về phía anh, anh vội vàng tránh nén, kinh ngạc nói: “Lẽ nào nơi này còn có cơ quan sao?”
Câu Lân tránh né theo, mà Lâm Thanh Diện nghĩ tới Triệu Tuấn, Triệu Tuấn giỏi sử dụng cơ quan chi thuật, cũng là như này.
Nơi này nếu như có cơ quan, người bên trong lẽ nào có liên quan gì tới Triệu Tuấn sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!