Sau khi nghe anh nói thế, Dao Trì cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao hai người cũng trải qua rất nhiều chuyện rồi, quan hệ cũng xem như thân thiết, lúc này đương nhiên cũng không cần quá khách sáo nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, vì thế bèn nói thẳng:
“Bây giờ chúng ta đã không còn thời gian để tiếp tục chậm trễ nữa, vẫn nên mau chóng phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.”
Hai người còn lại nghe thấy thế cũng đều gật đầu, dù sao tình huống lúc này vẫn cực kỳ nguy cấp, nhanh chóng phá hủy trận pháp vẫn có lợi cho bọn họ hơn.
Lâm Thanh Diện thấy bọn họ đều đồng ý thì không nói nhảm nữa, bắt đầu nghiên cứu nên phá trận pháp này thế nào.
Kết quả lúc phá hủy trận pháp lại phát hiện bên dưới điện Thiên Vương xuất hiện một cái hố đen rất lớn.
“Dường như cái hố đen này hơi kỳ lạ, chúng ta vẫn nên kiểm tra kỹ thì tốt hơn.”
Lúc nhìn thấy cái này, chưởng môn Hạo Nhiên không nhịn được cất lời.
Lời này cũng đúng với ý của Lâm Thanh Diện, anh lập tức gật đầu tán thành: “Tuy trận pháp bây giờ đã bị phá hủy, nhưng chúng ta cũng không dễ dàng ra ngoài như thế, vẫn nên đi vào thăm dò xem sao.”
Hai người khác nghe thấy lời này cũng không nói thêm gì, gật đầu, ba người bèn đi vào nơi này.
Sau khi đi vào mới phát hiện hố đen này có một không gian khác, bên ngoài trông chỉ là một vùng đen ngòm, nhưng đi vào mới phát hiện bên dưới có rất nhiều Thánh Tinh Thạch.
Lúc nhìn thấy cảnh này, chưởng môn Hạo Nhiên không nhịn được tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vì tất cả mọi người đều biết Thánh Tinh Thạch là một thứ vô cùng hiếm có trên thế giới này.
Bây giờ nơi này lại có nhiều như thế, đủ để chứng minh thật ra điện Thiên Vương này không hề đơn giản.
Vì thế không nhịn được cảm thán với hai người:
“Không ngờ nơi này lại tồn tại thứ tài nguyên này.”
Sau khi nghe thấy lời này Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được gật đầu, vì anh cũng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng lúc này anh cũng không chú ý đến những Thánh Tinh Thạch rải rác này.
Vì anh phát hiện dường như nơi này còn có thứ khác, ở một chỗ cực kỳ không nổi bật bên cạnh đang lóe lên chút ánh sáng vụn vặt.
Vì thế anh bèn đi thẳng về phía đó, sau đó nói với hai người bên cạnh:
“Hai người đi qua nhìn xem, nơi này có thứ gì đó, hình như còn rất nhiều nữa.”
Hai người nghe thấy lời này thì lập tức đi qua, ba người quan sát một lúc, phát hiện nơi này hóa ra là một mỏ quặng Thánh Tinh Thạch.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng không nhịn được hơi sững sờ, vì thế bèn bắt đầu triển khai xem xét nơi này.
“Xem ra điện Thiên Vương này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều, chúng ta vẫn nên xem xét kỹ rồi hẳn đi bước tiếp theo.
Lúc này tuy chưởng môn Hạo Nhiên rất động lòng với những Thánh Linh Thạch này.
Nhưng ông ấy cũng không hành động lỗ mãng, vì ông ấy biết thứ này không dễ lấy được như vậy.
Vì thế bèn đề nghị mọi người tiến hành xem xét.
Lúc mọi người đang định bắt đầu, chợt cảm nhận được một trận tà khí kéo đến.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện là người đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của thứ này, lúc đang muốn nhắc nhở mọi người cẩn thận thì phát hiện đã muộn rồi.
Sau khi ngửi được làn khí này, những người còn lại đều ngất xỉu hết, chỉ còn lại mỗi anh tỉnh táo.
Vì thế trong lòng anh không nhịn được hoảng hốt, thầm nghĩ may mà khi nãy mình kịp đề phòng, nếu không e rằng lúc này đã ngất xỉu ở đây luôn.
Nhưng anh cũng biết lúc này không thể phân tâm quá nhiều, bắt đầu quan sát xung quanh, xem rốt cuộc là ai đang giở trò.
Vì lúc trước đã từng tiếp xúc với Tà Vương mấy lần, cũng khá quen thuộc với hơi thở trên người ông ta, vì thế lúc này lập tức lên tiếng.
“Đường đường là Tà Vương lại giờ trò lấm la lấm lét như thế à, nếu đã đến rồi sao còn không xuất hiện?”
Sau khi nghe thấy lời này, Tà Vương lập tức cười to xuất hiện trước mặt anh, sau đó nói:
“Ta không ngờ tên ranh ngươi lại có thể tìm đến tận đây, nói thật ra thì ta cũng khá khâm phục ngươi đấy.”
Sau khi Tà Vương xuất hiện, Lâm Thanh Diện cũng đã phát hiện đây chỉ là một phân thân của ông ta, anh bèn hừ lạnh, châm chọc:
“Tôi không chịu nổi khâm phục của ông đâu, vẫn nên thôi thì hơn, nhưng nếu ông đã đến, vì sao không đến bằng bản tôn luôn, mà chỉ dám dùng phân thân đối chiến với tôi thế, suy cho cùng cũng chỉ là một tên chuột nhắt mà thôi.”
Lúc nghe thấy câu này, phân thân của Tà Vương không nhịn được cảm thấy nổi trận lôi đình.
Ông ta không ngờ người bình thường trước mắt lại dám khiêu khích mình như thế, bèn hừ lạnh, sau đó cất lời:
“Ngươi vẫn chưa xứng cho chân thân của bản tôn xuất hiện đâu, dù dùng phân thân vẫn có thể xử lý được ngươi.”
Lâm Thanh Diện lại chỉ cười châm chọc, sau đó phản bác lại ông ta.
“Cũng không biết trước đó phân thân của ai bị tôi đánh tơi bời hoa lá nữa, bây giờ còn dám khoác lác ở đây.”
Tà Vương cũng không khách sáo nữa, vạn khí tấn công Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không dễ bắt nạt, nhìn thấy đối phương hành động như vậy thì bắt đầu đề phòng, hai người bắt đầu đánh nhau.
Sau một hồi chiến đấu, phân thân của Tà Vương vẫn không thể nào thắng được Lâm Thanh Diện, dù trong lòng hơi không cam lòng, nhưng cũng biết đạo lý giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Lúc này ông ta cũng không hiếu chiến, khi phát hiện mình dần không chịu được đòn tấn công của đối phương bèn rời đi.
Sau khi Tà Vương rời đi, tà khí ở nơi này cũng chậm rãi tản đi, mọi người cũng tỉnh lại.
“Khi nãy chúng ta làm sao thế? Sao lại có cảm giác như mình vừa bất tỉnh vậy?
Sau khi tỉnh lại trông Dao Trì vẫn rất mơ màng, hoàn toàn không biết rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì, vì thế bèn cất tiếng hỏi.
Sau khi nghe thấy câu này Lâm Thanh Diện cũng không nói gì nhiều, chỉ lắc đầu rồi nói:
“Khi nãy Tà Vương đến đây, thả ra một chút tà khí, hai người không chịu được tà khí tấn công nên ngất xỉu.”
Sau khi nói xong lời này còn hơi lo lắng nói.
“Nơi quỷ quái này không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi thôi.”
Sau khi nghe thấy lời này mọi người cũng đều gật đầu, dù sao khoảng thời gian đi tới đây đã gặp nhiều chuyện như vậy, đương nhiên bọn họ cũng biết nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Mọi người bèn đi thẳng ra ngoài, kết quả phát hiện nơi này giống như một mê cung vậy, bọn họ vòng tới vòng lui vẫn k thể ra ngoài.