Lâm Thanh Diện nhìn Nặc Nặc đang tiếp nhận truyền thừa, tuy anh lo lắm nhưng anh cũng biết đây là cơ hội của con bé, người làm ba như anh chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Nhưng hình như anh còn không có cả cơ hội này.
Giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện đột nhiên phát hiện hình như không gian của Nặc Nặc bắt đầu bài xích anh. Anh định chống lại luồng sức mạnh này, tiếp tục ở lại trong không gian nhưng nó đã đẩy thẳng anh ra ngoài.
“Đáng chết, mình chỉ muốn ở cạnh quan sát mà thôi, lẽ nào mình muốn ở lại bảo vệ con bé thôi cũng không được?” Lâm Thanh Diện nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh là biết anh đã bị trục xuất khỏi không gian đó.
Nhưng mà anh không bỏ cuộc, anh vẫn cố gắng tìm cách vào lại không gian đó lần nữa. Sau cùng không tìm được cách vào trong, anh cũng bó tay, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Hai người bọn họ không hề chú ý tới, lúc Lâm Thanh Diện rời khỏi không gian này, tàn hồn của thánh nhân bám lên cơ thể anh, nương nhờ anh rời khỏi không gian đó, nhưng anh không hề phát hiện ra.
Vì từ đầu tới cuối anh đều lo lắng cho Nặc Nặc đang tiếp nhận truyền thừa trong đó, nên nhất thời không phát hiện ra sự thay đổi khác thường trên cơ thể. Cho đến khi anh nhận ra gì đó thì tàn hồn của thánh nhân kia đã bắt đầu tiến hành cướp cơ thể với anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy linh hồn và đầu đột nhiên đau nhói, anh cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra sự kỳ lạ này. Ngẫm nghĩ một lát là hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra.
Tuy cơn đau đầu nhức óc kia đau đến mức khiến anh không muốn sống, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn tình trạng khác thường này, hỏi: “Ngươi là ai? Lại dám đoạt xá cơ thể ta.”
Trước đó Lâm Thanh Diện không phát hiện có gì đó không bình thường, nên không hề biết kẻ muốn đoạt xá cơ thể anh có lai lịch gì, nhưng anh cảm nhận được kẻ này rất mạnh. Vả lại do trước đó anh không chú ý nên mới để kẻ này thừa dịp bám vào người, bây giờ muốn đuổi ra ngoài thì hơi khó.
Tàn hồn thánh nhân thấy anh vẫn tiếp tục chống cự thì không nhịn được cười khặc khặc. Ở trong mắt ông ta, Lâm Thanh Diện đã sớm trở thành người để ông ta đoạt xá cơ thể. Ông ta rất hài lòng với cơ thể của anh, dù là về thiên phú hay sức mạnh, đều khiến ông ta hài lòng.
“Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi có vinh dự được ta đoạt xá cơ thể, đây đã là chuyện đáng khoe khoang nhất đời ngươi rồi khà khà.” Tiếng cười khó nghe đột nhiên vang lên trong tai Lâm Thanh Diện. Anh chỉ cảm thấy người này cực kỳ mạnh, hơn nữa còn hơi gian ác.
Lâm Thanh Diện bảo vệ vững vàng tinh thần của anh, định trục xuất tàn hồn thánh nhân ra khỏi cơ thể. Nhưng anh phát hiện sức mạnh linh hồn của anh chênh lệch quá lớn với sức mạnh trong tàn hồn của thánh nhân muốn đoạt xá cơ thể anh này, thế nên anh không thể trông cậy vào một nguồn sức mạnh được.
Hơn nữa cảm giác đau đớn do sự tranh đoạt trong linh hồn và não bộ vẫn luôn tăng lên, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân mình sắp bùng nổ ra ngoài. Cuối cùng anh cũng không nhịn được, giải phóng hết sức mạnh của bản thân, hai loại thần lực trong cơ thể anh cũng theo đó giải phóng ra ngoài.
Vì trong hai loại thần lực có một loại mang thuộc tính ánh sáng, trời sinh đã khắc với pháp thuật hắc ám mà người đoạt xá cơ thể anh sử dụng, chứ đừng nói đến hai loại thần lực cùng phát huy tác dụng.
Lúc này, tàn hồn của thánh nhân cũng phát hiện nguồn sức mạnh trong máu anh. Ông ta vốn cho rằng người này có thiên phú tốt là đủ rồi, nhưng lại quên mất sự áp chế từ trong máu này. Ông ta chẳng dễ gì mới tìm được cơ thể để đoạt xá, sống lại lần nữa, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
“Đáng chết đáng chết, sao trong cơ thể ngươi lại có loại thần lực này! Ta không cam tâm! Không cam tâm!” Tàn hồn của thánh nhân rống giận không cam lòng. Lúc này, cơ thể của Lâm Thanh Diện càng run rẩy mạnh hơn, nhưng hai loại thần lực trong cơ thể anh cũng phát huy tác dụng nhanh chóng hơn.
Không bao lâu sau, tàn hồn của thánh nhân kia không còn ý thức, lúc này Lâm Thanh Diện mới thở phào nhẹ nhõm. Anh vươn tay sờ trán thì phát hiện cả người đầm đìa mồ hôi, nhưng đúng là có cảm giác sống sót sau tai nạn thật.
Anh còn chưa nghĩ sâu hơn thì bỗng dưng phát hiện, tuy tàn hồn của thánh nhân kia đã biến mất nhưng trong người anh vẫn còn sót lại một ít sức mạnh của ông ta. Đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng đối với anh. Thế nên anh tạm thời quên hết mệt mỏi trong tinh thần và đau đớn trước đó, bình tĩnh ngồi xuống hấp thu luồng sức mạnh kia.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng mở mắt ra, anh cảm nhận luồng sức mạnh mạnh mẽ và mêng mông trong cơ thể, không nhịn được hét lớn: “Linh thông cảnh Thánh Cảnh sơ cấp.”
Anh cảm nhận cảnh giới hiện tại của bản thân, cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh thật sự không ngờ rằng anh lại gặp được cơ may này, có thể giúp anh đột phá. Nếu dựa theo tốc độ tu luyện ngày thường của anh thì phải tốn một thời gian nữa mới đột phá được, thế nên đây cũng coi là một cơ hội.
Anh giải quyết tốt chuyện của mình, rồi, hiện giờ có thể yên tâm bảo vệ Nặc Nặc. Dù anh biết anh đang ở trong không gian này nhưng anh vẫn đợi ở gần đó chờ con bé xuất hiện.
Anh lại phóng tinh thần dò xét động tĩnh của không gian trước đó, nhưng lại phát hiện nó vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Anh cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục ngồi đây chờ Nặc Nặc hấp thu xong truyền thừa, tự rời khỏi đó.
Mà lúc này, Nặc Nặc lại cảm giác bản thân đang ở trong một không gian huyễn hoặc, trong đó có một người đang dẫn dắt cô bé.
Cô bé cảm thấy bây giờ bản thân đang trong trạng thái mơ màng, cô bé rất muốn tỉnh lại, cơ thể cũng rất khó chịu, nhưng không thể nào tỉnh lại được. Cho tới khi bóng người kia càng lúc càng nhạt nhòa, càng lúc càng nhạt nhòa rồi biến mất.
Ngay sau khi bóng người đó biến mất, Nặc Nặc xuất hiện ở bên ngoài. Lâm Thanh Diện lập tức tiến lên phía trước, vô cùng kích động nói: “Nặc Nặc, Nặc Nặc, con cảm thấy thế nào?”
Nhưng điều khiến anh vô cùng lo lắng là dù anh gọi Nặc Nặc như thế nào, con bé đều không đáp lại lời anh.
Anh biết con bé đã tiếp nhận xong truyền thừa, nhưng vì sao đến giờ còn chưa tỉnh lại? Anh không biết tình huống này là sao.
Lâm Thanh Diện nhìn điều kiện đơn sơ xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Nặc Nặc trở về. Hiện giờ anh chỉ có một mình, không thể nào suy xét vấn đề. Nặc Nặc là con gái ruột của anh, nếu con bé xảy ra chuyện gì anh nhất định không tha thứ cho bản thân.
Lúc này Hứa Bích Hoài chỉ cảm thấy hơi nôn nóng. Cô còn chưa biết chuyện xảy ra ở chỗ Lâm Thanh Diện và Nặc Nặc, cũng không biết anh vừa trải qua chuyện nguy hiểm gì, càng không biết đứa con gái cưng của cô đang phải đối mặt với khó khăn.
Cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, định bụng bình tĩnh lại tâm trạng rối rắm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng cô quen thuộc kia.