Giang Thu Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện còn không biết người chấp pháp là ai, lập tức có cảm giác như đang đối mặt với một tay mơ.
Trong ấn tượng của cô, ông chủ Quan Lĩnh là một người lo xa nghĩ rộng, suy nghĩ vô cùng phức tạp, luôn nắm chắc tuyệt đối tất cả mọi sự việc, đây cũng là nguyên nhân cô đánh giá cao Quan Lĩnh, vì thế nên mới đồng ý làm người phụ trách khu vực nước M của Quan Lĩnh.
Lần này cô nhận được mệnh lệnh nói con trai của ông chủ Quan Lĩnh sẽ đến nước M, tiếp nhận lực lượng Quan Lĩnh ở bên này, đối phó nhà họ Công Tôn.
Trong lòng cô, con trai của Lâm Trung Thiên ít nhất cũng phải hơn xa những con người tài giỏi ưu tú kia, nếu không Lâm Trung Thiên chắc chắn sẽ không giao việc lớn như đối phó nhà họ Công Tôn cho anh làm.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện đang ngồi đối diện làm cô cảm thấy vô cùng thất vọng, người này nhìn qua rất bình thường, tuy rằng còn rất trẻ mà đã đạt đến trình độ nội kình cũng coi như là hiếm thấy, nhưng mà khi cô bằng tuổi anh cũng đã có trình độ nội kình, cho nên điểm này cũng không làm cô cảm thấy Lâm Thanh Diện tài giỏi đến cỡ nào.
Bây giờ người này còn chưa biết gì đã dám chạy đến nước M tuyên bố phải đối phó với nhà họ Công Tôn, trong mắt cô, người này rất liều lĩnh và tự cao.
Cho dù đã rất thất vọng với Lâm Thanh Diện, Giang Thu Nguyệt cũng chỉ thể hiện một chút lên trên ánh mắt và vẻ mặt, cũng không nói gì thêm, kiên nhẫn giải thích cho Lâm Thanh Diện biết người chấp pháp là gì.
Lâm Thanh Diện cũng để ý thấy thái độ của Giang Thu Nguyệt đối xử với anh đã thay đổi, trong lòng anh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, sư phụ chỉ phụ trách dạy anh biết nội kình, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng nhắc đến mấy chuyện người chấp pháp này, cho nên anh cũng không hiểu biết về một số điều trong thế giới cao thủ nội kình.
“Người chấp pháp là đội ngũ giữ gìn trật tự do các cao thủ nội kình tạo thành, chỉ khi đến đến trình độ nội kình mới có tư cách biết đến sự tồn tại của bọn họ.”
“Xã hội người thường có pháp luật ước thúc hành vi của bọn họ, vậy mới không để thế giới hỗn loạn, trong thế giới của cao thủ nội kình cũng cần có sự tồn tại như thế, nếu không các cao thủ nội kình ở đây có thực lực vượt xa trăm ngàn lần người thường, nếu có người có ý đồ xấu muốn gây rối, đây sẽ là một tai họa rất lớn đối với người thường.”
“Quy định của người chấp pháp, cao thủ nội kình không được phép ra tay với người thường, nếu trái quy định sẽ bị người chấp pháp đuổi giết, đến lúc đó cho dù đang ở chân trời góc biển nào, bọn họ cũng sẽ tìm được anh.”
Nghe Giang Thu Nguyệt nói đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng bừng tỉnh, đến giờ mới hiểu được vì sao có cho dù là gia tộc đỉnh cấp trong thế giới, cũng rất hiếm có cao thủ nội kình bảo vệ, thì ra là vì có người chấp pháp.
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng nghĩ đến, hiệu suất của người chấp pháp chắc là cũng không nhanh như những gì anh tưởng tượng, có rất nhiều chuyện chắc là sau khi bọn họ điều tra ra được rồi mới bắt đầu tiến hành bắt giữ tội phạm, mà điều tra không ra, đương nhiên cũng không giải quyết được gì.
Sau khi Lâm Thanh Diện quay về Kinh Đô cũng từng ra tay giết không ít người, nhưng mà cũng không có người nào tự xưng là người chấp pháp đến tận nhà tìm anh hỏi tội cả.
Anh đoán có lẽ những người chấp pháp này vẫn chưa xem anh là một cao thủ nội kình, dù sao thì xác suất một người mất tích nửa năm quay về và trở thành cao thủ nội kình là rất nhỏ.
Hơn nữa trước đây thực lực của Lâm Thanh Diện cũng không yếu, cho dù sau khi quay về có giết người thì người chấp pháp cũng chỉ xem anh là cao thủ khá lợi hại trong đám người thường mà thôi.
Đương nhiên, trong đây chắc chắn có một phần lớn nguyên nhân là Lâm Thanh Diện khá may mắn, dù sao người chấp pháp đều do những cao thủ nội kình đảm nhiệm, chắc chắn thực lực cũng không thể coi thường, nói không chừng trong vô số người, mới có thể để một mình Lâm Thanh Diện bị bỏ sót.
Mà anh đánh nhau với Kim Trung Hải và Quách Nguyên ở huyện Kim Môn lại coi như là thù hằn giữa cao thủ nội kình với nhau, không làm người thường bị thương, cho nên người chấp pháp cũng sẽ không truy cứu.
“Trừ quy tắc này ra, người chấp pháp còn có rất nhiều quy định khác, tôi không kể hết cho anh được, anh chỉ cần nhớ kỹ, không được giết người thường, không được dùng nội kình làm việc xấu, chỉ cần làm được hai việc này thì người chấp pháp cũng sẽ không quản nhiều.” Giang Thu Nguyệt nói.
“Mấy người chấp pháp này có mặt ở khắp mọi nơi sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, người chấp pháp chỉ phụ trách người tập võ nội kình của nước H, người mấy nước khác muốn làm gì bọn họ đương nhiên sẽ không quản, cho nên người chấp pháp chỉ xuất hiện ở trong nước và các con phố người H ở nước ngoài.” Giang Thu Nguyệt trả lời.
Lâm Thanh Diện nhíu mày nói: “Nói cách khác, tôi đến nhà họ Công Tôn báo thù, ngoại trừ việc có thể đối phó với Công Tôn Thắng ra, tôi chỉ có thể đánh mấy người còn lại một trận cho hả giận, chứ không được giết bọn họ sao?”
“Cũng có thể hiểu như thế, nhất định đừng xem thường người chấp pháp, tuy lực lượng người chấp pháp phân phối ở phố người H ít hơn rất nhiều so với trong nước, nhưng mà một một thành viên trong tiểu đội người chấp pháp đều là người tài giỏi trong số những người tài giỏi, ít nhất đều có thực lực nội kình tiểu thành, mà tiểu đội trưởng của tiểu đội người chấp pháp ở phố người H có thực lực của cao thủ nội kình đại thành.” Giang Thu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện nhướng mày, không ngờ tới người chấp pháp đúng là không đơn giản như vậy, chỉ trong một tiểu đội người chấp pháp mà đã có một cao thủ nội kình đại thành, xem ra sau này anh phải chú ý một chút, dù sao không phải lúc nào cũng gặp may.
Đừng để một ngày nào đó anh đang ở nhà chơi với Lâm Nhất Nặc, đột nhiên có vài người xông đến bắt anh đi, vậy thì xấu hổ lắm.
“Trong thành phố, cho dù anh muốn ra tay với người thường hay là với cao thủ nội kình, tốt nhất đều nên diễn ra trên đài đấu võ, chỉ cần có người xem, cho dù đối thủ của anh là người thường, bị anh đánh chết thì người chấp pháp cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, dù sao đã lên đài đấu võ rồi thì việc sống chết đều dựa vào thực lực của bản thân, đối phương chết, cũng chỉ có thể nói là thua kém người khác mà thôi.” Giang Thu Nguyệt lại nhắc nhở.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cho nên cô muốn tôi giết chết Công Tôn Thắng ở trên đài đấu võ sao?”
“Đây là lựa chọn tốt nhất của anh.” Giang Thu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cũng không cãi lại, đây đúng là một ý kiến không tệ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh tìm được cơ hội có thể lên đài đấu võ cùng với Công Tôn Thắng.
“Cảm ơn cô đã kiên nhẫn giải thích những chuyện này cho tôi, nếu cô không nói, nói không chừng tôi đã chạy đến nhà họ Công Tôn, giết sạch tất cả mọi người trong nhà họ Công Tôn rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Giang Thu Nguyệt liếc nhìn anh nói: “Tôi chỉ không muốn bị một người liều lĩnh như anh liên lụy mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!