Người phụ trách cũng nhìn thoáng quan Lâm Thanh Diện và Chu Tước, nói: “Bẩm gia chủ, lần này có rất nhiều người được mời đến hội giao lưu, hơn nữa cũng không chắc rằng người đó sẽ đích than đến, có không ít người đều cho con cháu trong nhà đến, hai người đó có khả năng là con cháu trong nhà một người nào đó.”
Chu Trọng Quang gật đầu, nhưng vẫn nghi ngờ liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Chu Tước, trong lòng thầm lưu ý hai người bọn họ.
“Điều tra camera giám sát của nhà hàng Xuân Hiên như thế nào rồi.” Chu Trọng Quang lại hỏi.
“Đã sửa chữa gần xong rồi, bên kia nói hôm nay sẽ sửa xong, chờ sửa xong sẽ lập tức đưa đến cho gia chủ xem.” Người phụ trách trả lời.
Chu Trọng Quang hừ lạnh, nói: “Đừng để tôi biết được ai dám giết con trai tôi, một khi tôi biết được, cho dù đó là người nào thì tôi nhất định sẽ bầm thây tên đó!”
Sau đó Chu Trọng Quang lập tức dời lực chú ý lên trên món bảo vật kia, muốn nhìn thử xem có người nào phát hiện ra bí mật trong đó hay không.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước cũng cùng nhau bước lại gần cái bàn đó, trên mặt Chu Tước cũng đầy vẻ tò mò, rất rõ ràng cô cũng cực kỳ hứng thú với món bảo vật của nhà họ Chu.
Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên cũng nhanh chóng chạy qua, lần này bọn họ đến hội giao lưu này cũng là vì muốn xem thử xem bảo vật của nhà họ Chu có thể cứu được chị gái của Ngô Bội Nghiên không, đương nhiên phải đến gần quan sát rồi.
Có không ít người còn trực tiếp cầm lấy cái món sáu cạnh kia lên cẩn thận quan sát một lúc lâu, nhưng mà cuối cùng cũng đều khó hiểu lắc đầu, rõ ràng cũng không biết được món bảo vậy này rốt cuộc là có tác dụng gì.
Có người cho rằng thứ này chắc chắn có cơ quan nào đó, chỉ cần tìm được cách phá giải cơ quan này thì có thể biết được món bảo vật có tác dụng gì.
Nhưng trừ một số hoa văn phức tạp ở bên rên thứ này ra, cũng không nhìn ra được chỗ nào có cơ quan cả, hơn nữa Chu Trọng Quang cũng đã nói rõ không biết thứnày được chế tạo từ vật liệu gì, bọn họ cũng từng nghĩ cách muốn đập vỡ nó, nhìn thử cấu tạo ở bên trong, nhưng vẫn chưa thành công.
Thứ này còn cứng hơn kim cương gấp mấy lần.
Một lúc lâu sau, những người vây xung quanh đều thở dài đặt bảo vật nhà họ Chu xuống, nhường cho người phía sau xem, cuối cùng đến đến lượt nhóm Lâm Thanh Diện.
Ngô Dung bước qua, cầm lấy món đồ kia nhìn thật kỹ, sau đó lẩm bẩm nói: “Thứ này nhìn sơ qua giống như trận bàn, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể kích hoạt trận bàn này.”
“Ông nội, trận bàn là gì vậy?” Ngô Bội Nghiên ở bên cạnh hỏi.
“Trận bàn là trụ cột của trận pháp, đây là do ông nhìn thấy trong sách cổ ở nhà, trước kia khi mọi người bày trận cần tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, nếu như bắt đầu bày trận trong lúc chiến đấu, trận còn chưa bày xong, chắc cũng đã bị giết rồi, cho nên những trận pháp đại sư kia vì muốn bản thân có năng lực tự bảo vệ, cho nên đã phát minh ra trận bàn có thể kích hoạt đúng lúc.”
“Trận bàn thật ra cũng tương đương với việc bố trí xong một trận pháp, sau đó chứa đựng trận pháp trong một vật môi giới nào đó, cái thứ môi giới chứa đựng trận pháp được gọi là trận bàn, có trận bàn rồi, trong lúc chiến đấu, chỉ cần dùng cách đặc biệt nào đó kích hoạt, lập tức có tể làm trận pháp bên trong trận bàn phát huy ra uy lực của nó, càng có thể làm đối thủ trở tay không kịp.”
“Nhưng mà trong sách cổ ghi trận bàn đều là những bảo vật vô cùng sắc sảo điêu luyện, người có thể chế tạo ra được trận bàn càng là đại sư như thần quỷ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được, vật đó có thật sự tồn tại hay không cũng còn chưa biết được, tuy vật này của nhà họ Chu nhìn qua có chút giống với thứ được ghi chép trong sách cổ, nhưng cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.”
Ngô Dung giải thích.
Nghe Ngô Dung nói thế, Ngô Bội Nghiên gật đầu, cái hiểu cái không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện nghe nói đến trận bàn, nghe Ngô Dung miêu tả, đúng là một vật rất thần kỳ.
Bởi vì thành kiếm nhỏ màu vàng trong đầu anh, bây giờ Lâm Thanh Diện đã không còn quá nghi ngờ đối với những chuyện huyền diệu khó giải thích như trước nữa.
Có lẽ trên đời này thật sự có trận bàn như những gì Ngô Dung nói.
Nghĩ như thế, Lâm Thanh Diện thả tinh thần lực của anh ra thăm dò thử món đồ có sáu cạnh kia, muốn nhìn thử xem có thể phát hiện ra được một ít chi tiết mà người thường không thể điều tra ra được hay không.
Ngay khoảng khắc tinh thần lực của anh bao vây lấy trận bàn kia, những hoa văn phủ bên ngoài bảo vật của nhà họ Chu đột nhiên có một luồng ánh sáng lướt qua.
Ngay sau đó, trong đầu Lâm Thanh Diện đột nhiên có thêm một đoạn tin tức, làm anh sợ đến mức lập tức thu tinh thần lực về.
“Cửu Long trói sát trận, cần thần hồn lực khởi động, năng lượng dữ trữ có thể khởi động trận pháp ba lần, trận thế thành, Cửu Long hiện, diệt sạch kẻ địch trong nháy mắt!”
Nhìn đoạn tin tức xuất hiện trong đầu, Lâm Thanh Diện vô cùng khiếp sợ, sau đó có hơi kinh ngạc liếc nhìn Ngô Dung đang ở bên cạnh, không ngờ rằng thứ này thật sự là trận bàn như những gì ông ta nói.
Nhưng có một chuyện Lâm Thanh Diện không rõ là, vì sao khi anh dùng tinh thần lực dò xét trận bàn này lại nhận được tin tức như thế, không lẽ tinh thần lực của anh chính là thần hồn lực sao?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lâm Thanh Diện có rất nhiều nghi ngờ, anh quay sang nhìn Ngô Dung, lúc nãy Ngô Dung nói ông ta đã nhìn được ghi chép liên quan đến trận bàn trong sách cổ, không biết trong sách cổ nhà ông ta có ghi chép gì về thần hồn lực không.
Nếu như tinh thần lực của Lâm Thanh Diện chính là thần hồn lực, vậy nếu như có thể lấy được trận bàn của nhà họ Chu về, thứ này chỉ sợ chính là lá bài tẩy lớn nhất của anh.
Dù sao Cửu Long hiện, diệt sạch kẻ địch trong nháy mắt như trong tin tức kia nói chắc chắn không phải là thứ mà những trận pháp bình thường có thể miêu tả.
Lâm Thanh Diện nhìn Ngô Dung, hỏi: “Ông à, ông có biết gì về thần hồn lực không?”
Ngô Dung đang cẩn thận nghiên cứu trận bàn nghe Lâm Thanh Diện hỏi thế, mặt mày đột nhiên thay đổi, nhanh chóng quay sang nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Cậu nghe được cách gọi thần hồn từ nơi nào? Cậu biết ai có được thần hồn sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!