Quý Trường Thanh nhìn thấy người mà người thần bí đang khiêng, mở to đôi mắt, sắc mặt cũng thay đổi.
Ông ta cảm nhận được khí tức thần cảnh từ trên người của người này.
“Chuyện này sao có thể được chứ, vậy mà cậu ta lại có khí tức thần cảnh, chẳng lẽ là thực lực của cậu ta đã đạt đến thần cảnh rồi?” Quý Trường Thanh kêu lên một tiếng.
Bởi vì để cưỡng ép vật chứa hấp thụ năng lượng, lúc này người thần bí đã bị trọng thương, nhưng mà ông ta vẫn không hề lo lắng chút nào, bởi vì vật chứa mà ông ta đang bồi dưỡng đã thức tỉnh, có anh ta, ngày hôm nay sẽ không có ai làm ông ta bị thương nữa.
Vật chứa này nói bình thường thì thật ra chính là một tượng gỗ được người thần bí bồi dưỡng ra thông qua một loại phương thức nào đó.
Đây là một loại phương pháp chỉ có ở chỗ của bọn họ, mặc dù là cũng bị định nghĩa là phương pháp tà ác, nhưng để đi qua con đường mà chỉ chịu được cao nhất cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, vì có thể có được cái lực lượng được gọi là nghiền ép, người thần bí cũng chỉ có thể sử dụng loại biện pháp này.
Bởi vì pháp ấn hấp thu lực lượng được kết thành quá vội vàng, hơn nữa hấp thu lực lượng cũng phải được lựa chọn tương đối phức tạp, nhưng mà lại bởi vì đòn tấn công của Quý Trường Thanh đánh gãy cho nên lực lượng của tượng gỗ có vẻ đã đạt đến thần cảnh, nhưng mà thật ra so sánh với thần cảnh chân chính vẫn còn kém hơn một chút.
Nhưng mà dù vậy, thực lực của tượng gỗ này cũng không phải là thứ mà người chỉ vừa mới đạp nửa chân vào thần cảnh như Quý Trường Thanh có thể với tới được.
Người thần bí hung tợn nhìn chằm chằm vào Quý Trường Thanh, sau đó lại ra lệnh với Con rối: “Giết chết ông ta cho tao.”
Lúc này, Con rối nhẹ gật đầu với người thần bí, sau đó bước một bước ra cũng đã đến trước mặt của Quý Trường Thanh.
Quý Trường Thanh thấy thế, lúc này muốn ra chiêu ngăn cản Con rối lại.
Nhưng mà tốc độ của Con rối vô cùng nhanh, trực tiếp đá một đá vào trên bụng của Quý Trường Thanh, Quý Trường Thanh lập tức bay ngược ra ngoài.
Trên mặt của người thần bí lộ ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói: “Cho dù thực lực có hơi chênh lệch với thần cảnh chân chính, nhưng mà nó tuyệt đối có thể nghiền ép được người vừa mới đạp nữa chân vào thần cảnh giống như ông.”
Quý Trường Thanh bị ngã trên mặt đất, ổn định thân thể của mình, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đúng là ông ta không phải là đối thủ của Con rối, đối phương tùy tiện liền có thể giết chết mình.
Chẳng lẽ là ngày hôm nay thật sự phải chết ở đây rồi?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì sự tồn tại của Con rối sẽ trở thành mối uy hiếp to lớn ở nước C, thậm chí là toàn thế giới.
Quý Trường Thanh nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, lộ ra một ánh mắt hỏi ý kiến với anh.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, biểu thị khẳng định.
Trong nháy mắt trên bàn tay của Quý Trường Thanh xuất hiện hai ngọn lửa đỏ, tiếp theo đó liền vọt về phía của Con rối một lần nữa.
Một quả cầu bằng lửa xuất hiện giữa không trung bay về phía của Con rối.
Con rối không hề sợ hãi chút nào, duỗi một cái tay ra, một sức lực cường đại bộc phát trực tiếp cản lại quả cầu lửa đó.
Trong một chớp mắt này có một ánh sáng bộc phát từ trên mặt đất, trong khoảng thời gian nháy mắt tạo thành một kết giới màu vàng giữa Con rối và Quý Trường Thanh, chín con rồng thần hiện thân, đều là tiếng gầm thét làm cho những người đứng ở biên giới của ánh sáng cảm thấy run sợ một trận.
Trước khi ý thức được thực lực của người thần bí rất lớn mạnh, Lâm Thanh Diện cũng đã bắt đầu di chuyển thần hồn chi lực của mình vào trong trận bàn, đến thời khắc mấu chốt cho mở trận pháp.
Lúc ấy Quý Trường Thanh ném cho anh một ánh mắt hỏi ý kiến đương nhiên chính là đang hỏi anh đã chuẩn bị trận pháp kỹ càng rồi hay chưa.
Lúc ấy trong quá trình chiến đấu, Lâm Thanh Diện cũng đã để trận bàn lên trên mặt đất.
Người thần bí nhìn thấy trận pháp xuất hiện, sắc mặt cũng thay đổi, hoảng sợ nói: “Đáng chết! Nơi này không phải là xuất hiện ra đứt đoạn trên con đường tu luyện à, tại sao lại còn xuất hiện trận pháp cao cấp?”
Kể từ giây phút Quý Trường Thanh nhìn thấy trận pháp xuất hiện, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà ông ta cũng không hề chần chờ một chút nào, thừa dịp cơ hội trận pháp xuất hiện, ông ta lại tấn công về phía Con rối một lần nữa.
Trận pháp đã được Lâm Thanh Diện nắm chắc ở trong tay, cơ thể của Quý Trường Thanh ở trong đó, đương nhiên sẽ không nhận công kích.
Trận pháp xuất hiện cũng làm cho áp lực của Quý Trường Thanh giảm bớt không ít, nhất là hiện tại ông ta đã có tư cách để chiến đấu chính diện với Con rối này.
Người thần bí cẩn thận quan sát trận pháp, sau đó lạnh lùng nói: “Cho dù ông có được sự hỗ trợ lực lượng của trận pháp, muốn đánh được vật chứa đã đạt tớiThần Cảnh của tôi, đó cũng là vọng tưởng cả thôi! Chờ đến lúc thực lực của trận pháp đã tiêu hao hầu như không còn gì nữa, vậy thì đã đến giờ chết của ông.”
Mặc dù ngoài miệng thì là nói như vậy, nhưng mà rõ ràng có thể nhìn ra được người thần bí đang bắt đầu lúng túng, xem ra ông ta cũng không chắc chắn được là Con rối này có thể sẽ chống đỡ được sự phối hợp của Quý Trường Thanh và trận pháp.
Lâm Thanh Diện ở phía xa xa nhìn chằm chằm vào tình huống trong trận pháp, dùng hết tất cả các thủ đoạn có thể sử dụng ở trên người của Quý Trường Thanh để cho ông ta có sức chiến đấu ngang với thần cảnh trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Cộng thêm sự phụ trợ của chín con rồng thần, một trận chiến này chưa chắc là Quý Trường Thanh sẽ thất bại.
Hai người hình thành nên một trận đại chiến trước nay chưa từng có, từng âm thanh vang lên kinh thiên động địa truyền ra bốn phía làm cho tất cả mọi người xung quanh đều tưởng rằng là ngày tận thế sắp tới.
Cho dù là Con rối có hung tàn, nhưng mà lúc này dưới bàn tay của Quý Trường Thanh cũng đã bắt đầu trở nên thê thảm.
Lúc này Quý Trường Thanh chỉ cần một cơ hội là có thể đánh bại Con rối.
Trong lúc Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát trận chiến đấu, trong lòng của anh đột nhiên động một cái, có một cảm giác kỳ diệu xông lên đầu, trong nháy mắt anh mở to hai mắt mà nhìn.
Bởi vì lúc nãy trong khi giao đấu với người thần bí, mặc dù anh bị đánh rất thảm, nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn sinh ra một loại cảm nhận từ trước đến nay chưa từng có.
Nhưng mà loại cảm nhận ngày làm cho bình cảnh anh đạt đến đã lâu lại sinh ra một chút thay đổi.
Chiến đấu mãi mãi là biện pháp để đột phá tốt nhất.
Lâm Thanh Diện có cảm giác rất mãnh liệt, anh sắp đột phá!
Cơ hội xuất hiện trong trận chiến này có thể nói là rất hiếm thấy, Lâm Thanh Diện không hề do dự một chút nào, anh nhanh chóng nhắm mắt lại cẩn thận trải nghiệm loại cảm giác này, chuẩn bị đột phá.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!