CHƯƠNG 1768: PHẢN KÍCH
Lâm Thanh Diện lập tức phản ứng trở lại, thực lực của tàn ảnh kia mạnh hơn nhiều so với anh, nếu không sẽ không vừa nhìn một cái đã khiến anh xuất hiện suy nghĩ rút lui.
Cho dù chỉ là một ánh mắt nhưng Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được hàm ý bên trong ánh mắt này, ánh mắt đang cảnh cáo anh đừng tiếp tục đến gần nữa.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, dù ngươi có là thần thì ta cũng phải giết chết ngươi!” Lâm Thanh Diện giận dữ gào lên một tiếng, anh bước nhanh hơn, xông về phía Nhất Nặc.
Lúc này, tàn ảnh kia cảm nhận được Lâm Thanh Diện đang đi theo, hắn bỗng quay đầu lại, ngay sau đó, không gian xung quanh lập tức trở nên u tối, hơn nữa không gian này lại bắt đầu co lại với tốc độ rất nhanh.
Lâm Thanh Diện ý thức được, thật ra tàn ảnh này chỉ không muốn anh đến gần mà thôi cho nên mới dùng thủ đoạn như vậy. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Thanh Diện càng không dừng lại bước chân của mình.
Cho dù không gian xung quanh bắt đầu không ngừng co lại, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn liều mạng bắn ra Sáng Thế Thần Tích trong cơ thể mình. Ánh sáng vàng của Sáng Thế Thần Lực chiếu rọi xung quanh, thậm chí còn mơ hồ có khuynh hướng tạo ra các khe hở không gian.
Sau khi có ánh sáng vàng, Lâm Thanh Diện lập tức chạy qua đó, điên cuồng đuổi theo bóng dáng phía trước.
Mà ngay lúc này, Lâm Thanh Diện lại chú ý đến hơi thở của tàn ảnh đang đi theo phía sau Nhất Nặc đã ngày càng trở nên cáu kỉnh. Tàn ảnh đột nhiên mở rộng cái miệng lớn của mình, cắn về phía Nhất Nặc.
Mặc dù Lâm Thanh Diện biết mình không phải là đối thủ của tàn ảnh nhưng phóng lao thì phải theo lao, anh không ra tay không được. Vả lại người phía trước chính là con gái của anh, là ba của Nhất Nặc, anh sao có thể thấy chết không cứu được.
Chỉ thây Lâm Thanh Diện nghiến răng, cơ thể giống như thanh kiếm đâm về phía tàn hồn kia. Nhưng vào khoảnh khắc đâm vào tàn hồn, cơ thể tàn hồn lại đột nhiên biến mắt.
Hơn nữa, không chỉ dừng lại ở đó, ngay đến cả bóng dáng của Nhất Nặc cũng biến mắt ngay tại chỗ.
Khi Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện bóng dáng của Nhất Nặc lại xuất hiện ở cách mình không xa. Cùng lúc đó, Lâm Thanh Diện đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Đó chính là tàn hồn trước mặt mặc dù có thực lực lớn mạnh nhưng hắn mạnh hơn trong việc kiểm soát không gian.
Giống như động tác ban nãy của tàn hồn, chỉ thấy tàn hồn gào lên một tiếng nhưng không gian lại bắt đầu co lại kịch liệt.
Cũng chính là nói tàn hồn dùng sức vào không gian lớn hơn tất cả mọi người, ít nhất chất dinh dưỡng chắc chắn không phải là đối thủ của tàn hồn.
Cùng lúc đó, sau khi tàn hồn kéo ra một khoảng cách, cái miệng lớn của hắn lại mở rộng ra, giống như sắp nuốt chửng Nhất Nặc. Sau khi Lâm Thanh Diện nhận ra điều này, anh không hề do dự ném thanh kiếm Trảm Tiên trong tay mình qua đó.
Chỉ thấy thanh kiếm Trảm Tiên kéo ra một ánh sáng kiếm, vẽ một vệt dài màu trắng trong không trung.
Sau khi tàn hồn ý thức được sát khí phía sau mình, hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
Chỉ thấy tàn hồn quay đầu lại, gào lên một tiếng, thanh kiếm Trảm Tiên mà Lâm Thanh Diện chiếu ra đột nhiên bị tiếng gào thét này chặn lại.
“Thu kiếm!” Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm Trảm Tiên ném ra ban nãy đột nhiên liên tục run rầy.
Ngay sau đó, chỉ thấy thanh kiếm Trảm Tiên bay trở về với tốc độ rất nhanh rồi trở lại trong tay Lâm Thanh Diện.
“Ngươi muốn ra tay với con gái ta thì trước tiên phải giải quyết được ta đã, nếu không ai cũng đừng nghĩ đến chuyện động vào một cọng lông của con gái ta!” Lâm Thanh Diện nghiền răng nghiến lợi nói.
Mà lúc này, tàn hồn kia giống như nhận ra suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Không chỉ như vậy, trên người tàn hồn còn liên tục tỏa ra khói xám, những khói xám này ạt lao về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không hề tỏ ra yếu thế, anh liên tục phát ra Sáng Thế Thần Lực trong cơ thể mình, sau đó lao vào một chỗ với những khói xám, khói xám không ngừng ăn mòn Sáng Thế Thần Lực của Lâm Thanh Diện.
Không chỉ dừng lại ở đó, những khói xám này thậm chí còn biến thành các loại vũ khí khác nhau, liên tục đánh vào Sáng Thế Thần Lực của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nghiền răng chống đỡ làn khói xám vô cùng lớn mạnh này và đi lên phía trước. Nhưng khi anh đi ra khỏi làn khói, anh kinh ngạc phát hiện tàn hồn đó lại không hề có ý định chiến đấu với mình mà ngược lại hắn túm lấy áo Nhất Nặc rồi bay về phía trước.
Có nằm mơ Lâm Thanh Diện cũng không ngờ đám khói này lại không cần đánh đã lui, cũng khiến anh mắt rất nhiều thời gian trong đám khói.
Lâm Thanh Diện chỉ có thể bước nhanh hơn, liên tục đuổi theo Nhất Nặc ở phía trước.
Thật ra bây giờ, Lâm Thanh Diện cũng đã nhận ra chuyện này có chỗ không đúng, đó chính là đôi khi tàn hồn lại không để ý đến những lời chửi bới nhục mạ của anh.
Phải biết rằng đa số tàn hồn đều có tính cách rất nóng nảy, tàn bạo, nhưng tàn hồn này lại không hề để ý đến anh, quan trọng hơn là thực lực của tàn hồn này còn ở trên nó.
Hơn nữa, Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra được, tàn hồn vẫn luôn muốn chiếm đoạt hồn phách con gái mình.
Mặc dù nói rằng không gian không hề co ngắn lại nhưng Lâm Thanh Diện cũng hiểu rõ, chỉ cần mình dừng chân lại thì anh hoàn toàn không thể gặp lại con gái mình nữa.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên phát hiện, cơ thể tàn hồn vẫn luôn lơ lửng ở phía trước lại không ngừng run rẫy giống như đang vô cùng tức giận.
Tàn hồn đột nhiên quay đầu lại, lúc này, Nhất Nặc cũng dừng lại, yên lặng đợi hắn. Tàn hồn đặt tay của mình lên bả vai Nhất Nặc, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
“Cái tên đáng chết kia, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của người ra!” Lâm Thanh Diện tức giận gào lên một tiếng, đồng thời thanh kiếm Trảm Tiên trong tay cũng phát ra ánh sáng kinh người. Lúc này, thanh kiếm Trảm Tiên cũng ý thức được ý chí chiến đấu của chủ nhân mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!