CHƯƠNG 1770:
Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ sự thật này, những người thông minh cũng biết rất rõ sự thật này, không ai tự dưng đối xử tốt với một người khác cả, những thứ thật sự tốt đẹp chắc chắn không giống như cảm xúc đầy ích kỷ của tàn ảnh.
Lúc này, tàn ảnh của muốn mượn nơi dao động kia, nếu có thể nhân cơ hội này hấp thụ được Nhất Nặc vậy thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng lên bội phần. Quan trọng hơn cả đó là hắn có thể thay đổi hoàn toàn cơ sở của mình, đến lúc đó giới hạn trên sẽ tiếp tục tăng lên, đây mới là mục đích cuối cùng của tàn ảnh.
Thật ra so với Lâm Thanh Diện mà nói, hắn cũng không phải là quá lợi hại, chỉ có thể được coi là hơi chiếm ưu thế mà thôi. Nếu Lâm Thanh Diện tiếp tục phát động tấn công với hắn, vậy thì hắn cũng không còn cách nào tận hưởng những thứ tốt đẹp này nữa rồi.
Phải biết rằng, Nhất Nặc chính là thánh thể, là người mà bắt cứ ai có dã tâm độc ác cũng thèm thuồng.
Lúc này, Lâm Thanh Diện thông qua năng lực nhận biết nhạy bén của mình biết rõ được tàn ảnh rốt cuộc đang ở đâu. Xem ra hắn hoàn toàn là bộ dạng âm hồn không tan, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, làm sao anh có thể nhịn được cơ chứ?
Anh lập tức gào lên một tiếng rồi vung nắm đắm. Mặc dù biểu cảm trên mặt khá hung dữ nhưng Lâm Thanh Diện nghĩ dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên anh dùng cách đánh lén này, bởi vì chỉ như vậy mới có thể phát ra tiếng động nhỏ nhất và cũng có thể tạo ra hiệu quả lớn nhất.
Vì Nhất Nặc của anh, cho dù khó khăn, hiểm trở như thế nào, Lâm Thanh Diện nghĩ rằng mình đều có thể khắc phục được. Những người kia dù có lợi hại hơn anh trăm lần, thậm chí là nghìn lần, anh cũng sẽ nghĩ cách đánh bại họ, đây chính là lời hứa Lâm Thanh Diện dành cho Nhất Nặc.
Có thể đây là lần đầu tiên tàn ảnh kia cảm thầy Lâm Thanh Diện thật sự quá dũng mãnh, suy cho cùng thì ngày trước hắn cũng từng chứng kiến những người lợi hại hơn mình, nhưng chắc chắn không tìm được ai có dũng khí đến tìm mình như Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện cũng coi như là người đầu tiên dám khiêu chiến với tàn ảnh kể từ khi hắn sinh ra đến nay, nguyên nhân chỉ vì hắn đã bắt đi Nhất Nặc của Lâm Thanh Diện.
Nhưng bây giờ Nhất Nặc đang nằm trong tay hắn, dù như thế nào hắn cũng không thể thả cô bé ra.
Huống hồ đòn đánh lén ban nãy của Lâm Thanh Diện chỉ làm trầy da xước lông hắn, vết thương nhỏ nhoi này đối với họ mà nói là vô cùng đơn giản, không chỉ không ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu mà ngược lại còn khiến thần kinh của họ càng cảnh giác hơn để tiện cho việc ứng phó với mọi chuyện.
“Nếu như ngươi đã cứng đầu như vậy, thế thì ta buộc phải dùng một vài thủ đoạn rồi, hi vọng ngươi thật sự vẫn có thể ung dung, thờ ơ giống như biểu hiện trước đó. Ta không tin ngươi là kẻ lợi hại đến nỗi không cách nào đối phó được. Cho dù người tài giỏi như vậy thì chắc chắn sẽ không ra tay với một cô bé như thế. Một tên bắt cóc như ngươi quả thật khiến người ta ghê tởm. Hôm nay ta chắc chắn phải trừ hại cho dân, nhỗ cỏ tận gốc, không để ngươi sống sót rời đi.”
Bây giờ, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình thật sự quá điên cuồng, mỗi cú đấm đều tỏa ra uy lực khủng khiếp, giống như muốn phá vỡ không gian trước mặt mình vậy. Thế nhưng tàn ảnh kia lại không hề căng thẳng, hắn lùi về sau một bước, ngay sau đó hắn dùng bàn tay bình thường của mình chống lại nắm đấm của Lâm Thanh Diện.
Cả hai đều cảm thấy cánh tay tê rần, đây có lẽ là sức mạnh lớn nhất của Lâm Thanh Diện, tàn ảnh cười lạnh một tiếng trong lòng, sau đó phát động một loạt tắn công với tốc độ nhanh như chớp, chiêu thức đó đánh lên người Lâm Thanh Diện, mùi vị thật sự rất nhức nhối.
Lâm Thanh Diện nhất thời không ý thức được hắn lại có sức mạnh phản kích như vậy. Nghĩ đến ban nãy khi đánh hắn, mình cũng không dùng hết khả năng, lúc này lại bị đòn phản kích chế ngự, bây giờ anh còn biết nói gì nữa đây? Anh chỉ có thể sôi sục lại ý chí chiến đấu từ trên xuống dưới cơ thể, nhưng lúc này, anh đã không còn nhìn thấy hai người họ nữa rồi.
Ban nãy anh chỉ gặp được Nhất Nặc trong vòng mười mấy giây, bây giờ cả hai lại tách nhau ra, đây là chuyện đau xót biết nhường nào.
Cùng lúc đó, tàn ảnh cũng không hề nhàn rỗi, bởi vì hắn hiểu rất rõ tính cách của Lâm Thanh Diện, lần này không hề quá lời khi nói rằng, nếu tàn ảnh hắn chọc vào một tổ ong vò vẽ thì Lâm Thanh Diện chính là con ong vò vẽ lớn nhất trong đó. Nếu bản thân hắn không làm chút gì đó, vậy thì Lâm Thanh Diện không cần mắt quá nhiều thời gian cũng có thể tìm được nơi ẩn thân của bọn hắn.
Trong khi đó, hắn cần mắt một thời gian để chiếm đoạt Nhất Nặc, khoảng thời gian này tuyệt đối không được có người làm phiền, nếu không mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể. Nếu như nói mọi thứ đỗ sông đỗ bể thì cũng không sao cả, cùng lắm là làm lại từ đầu mà thôi.
Nhưng lúc này, tàn ảnh biết mình đã làm ra một chuyện trái với ý trời, nếu sơ suất một chút thôi thì chắc chắn sẽ không có cơ hội thứ hai. Cho dù lần đầu tiên hắn không bị thương nặng, nhưng rất khó bảo đảm lần thứ hai hắn sẽ không bị cắn trả.
Bởi vì quả thật có quá nhiều người bị tấu hỏa nhập ma mà chết, nó không đáng để tàn ảnh hắn phải mạo hiểm và hắn cũng không dám mạo hiểm. Bây giờ, hắn buộc phải chắc chắn từng bước đi của mình, do đó hắn bèn động não và nghĩ ra một cách hay đó là vận dụng ba mươi phần trăm sức mạnh của mình làm xáo trộn bố cục không gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!